Mùa mưa tháng Ba, tháng Tư, trời âm u, mưa rơi rả rích, khắp nơi đều ẩm ướt. Ánh đèn u ám, gian phòng hướng ánh nắng không đóng cửa sổ, nước mưa tạt vào, tựa như một lớp lụa mờ ảo.
Mưa rơi tí tách xuống bệ cửa sổ.
Người trên giường bị giấc mơ làm giật mình, chau mày nhưng vẫn chưa tỉnh giấc. Trong giấc mơ, có một vị công tử nhã nhặn tuyệt thế vô song. Chàng đứng nơi đầu cầu, áo trắng tung bay, cao quý và anh tuấn.
"Vừa nãy là ngươi đánh ta rơi xuống ngựa phải không?"
"Ngươi là công tử nhà nào?"
Cô nương ấy giả giọng con trai, đáp: "Tần Tam công tử, phủ Vĩnh An Hầu"
Chàng đánh tung mái tóc của nàng, biếng nhác vác kiếm lên vai mình: "Tại hạ là Lịch Thân vương Dung Lịch, Thất hoàng tử của Hoàng thất, mạn phép hỏi cao danh quý tính của cô nương"
Ngự yến cung đình, bên cạnh hòn núi giả, chàng vẫn mặc một bộ áo trắng, đưa tay ra khẽ phải cánh hoa rơi trên kiếm.
"Thanh kiếm này tặng cho nàng, phụ thân của nàng nói, muốn làm phu quân của nàng thì phải đánh thắng nàng"
"Ô Nhĩ Na Gia Oanh Trầm, nàng cảm thấy bản vương thế nào?"
Đêm trung thu trăng tròn, hoa quế tỏa hương thơm ngát, gió thổi những cánh hoa bay đầy trời. Chàng đứng dưới tán cây, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái anh tuấn kia.
"Oanh Trầm, nàng mến mộ ta"
"Nàng mến mộ ta có đúng không?"
Chàng nắm lấy tay nàng: "Ngày 28 tháng Tám, phủ Lịch Thân vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716733/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.