"Nếu như em có thai, chắc anh trai em cũng sẽ không phản đối nữa đâu nhỉ"
Tô Vấn sững người. Một ngọn lửa tà ác đang bùng lên, đập ngang đập dọc trong cơ thể anh. Khuôn mặt vốn hơi tai tái của anh chợt ánh lên sắc hồng... hồng phấn...
Đương nhiên, ngày hôm đó hai người họ cũng không hề tạo người ở trong phòng nghỉ, thời gian không phù hợp, hoàn cảnh không phù hợp, đến địa điểm cũng không phù hợp. Ngay khi Tô Vấn đang đấu tranh tư tưởng thì Lưu Xung và Vũ Văn Xung Phong đã đến gõ cửa rồi.
Việc tạo người... Thôi để lần sau đi vậy.
Sau đó nữa, cứ Vũ Văn Thính đi đâu là Tô Vấn sẽ theo đuôi tới đó, chỉ sợ sẽ không nhìn thấy cô nữa thôi. Về đến khách sạn, anh vẫn theo sát Vũ Văn Thính không rời một bước nào, hơn nữa, còn định thử chui vào phòng cô để ngủ.
Mặt Vũ Văn Xung Phong lạnh tanh, dáng vẻ hùng hổ như muốn đánh người.
Lần này Tô Vấn mới tem tém lại một chút. Dù sao cũng là ông anh vợ mà, không thể quá không kiêng nể được.
Qua một đêm bình an vô sự, sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Xung đã thấy Tô Vấn cuống quít tít mù lao ra khỏi phòng khách sạn.
Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của anh, Lưu Xung hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Không thấy Thính Thính nhà tôi đâu nữa rồi."
Anh luống cuống, vừa lo lắng vừa hoang mang: "Mọi người có nhìn thấy cô ấy đâu không?"
Lưu Xung lắc đầu: "Sáng sớm tinh mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716719/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.