Mọi sự bình tĩnh của cô ở thời khắc này đều bị sụp đổ, cô kinh hãi lắp bắp: "Hỏng rồi..."
Tô Vấn đã liệu đến việc này, làm sao Tô Bính Nghiệp có thể để anh còn sống trở về được. Anh lớn tiếng gọi cô: "Thính Thính, mặc kệ anh, em rời khỏi đây trước đi."
Vũ Văn Thính nhìn chằm chằm vào mực nước bên Tô Vấn.
Tô Vấn lo lắng đến sắp phát điên rồi: "Đi mau đi!"
Cô đứng im tại chỗ, không xê dịch một bước.
Đột nhiên, rầm một tiếng, tấm mica dày nặng trên đầu cô bị hạ xuống. Tô Bính Nghiệp nằm sấp ở phía trên, gắng sức kéo chiếc xích sắt, trên mặt đất đầy máu, lão cười rống lên điên cuồng: "Mày, mày cho rằng tao sẽ để Tô Vấn còn sống mà ra ngoài sao?"
Lão cố hết sức cài khóa vào, cười to dữ tợn, rồi trợn mắt một cái, lại gục mặt xuống.
Dù lão có c.h.ế.t cũng phải lôi Tô Vấn theo cùng...
Vũ Văn Thính liếc nhìn tấm mica dày trên đầu, cô không ra ngoài được rồi, nhưng trong lòng cô lại bình tĩnh lạ kỳ, cô đi đến trước tấm kính thủy tinh ngăn cách giữa hai người: "Em biết ông ta sẽ không thả anh, cho nên em mới vặn van về phía anh"
Tô Bính Nghiệp không thể buông tha Tô Vấn, nếu cô ra ngoài được thì chí ít còn có một chút hy vọng sống.
Tô Vấn nhìn cô với đôi mắt nóng bỏng: "Anh biết"
Đương nhiên anh biết chứ, cho dù cô có oán hận anh thì cũng không thể tuyệt tình được. Thính Thính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716717/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.