Cô nói được, sau đó đi về phía lễ tân, dùng điện thoại bàn để gọi. Tốc độ nói của cô rất nhanh, giống như đang thương lượng việc đối phó với truyền thông gì đó.
Tăng Tất Thuỷ nhìn cô hồi lâu, cô cũng chẳng nhận ra. Anh không che giấu được sự thất vọng trong mắt nữa, đành quay đi. Đến cửa thì đồng đội ở đội tuyển bơi gọi điện tói.
Đồng đội anh trêu chọc: "Hẹn hò có thuận lợi không?"
Tăng Tất Thuỷ không quen mặc đồ tây nên đưa tay cởi bớt cúc cổ ra: "Không thuận lợi lắm"
Người bạn kia hỏi anh: "Sao vậy?"
Anh quay lại nhìn về phía quầy lễ tân: "Hình như Thính Thính đã không còn giống lúc trước nữa rồi"
Dương Hy là người trầm tính, cho nên thành viên trong đội được chị huấn luyện cũng đều là người hướng nội ít nói, vui buồn không hiện rõ, núi sập trước mặt cũng không đổi sắc mặt. Lúc trước Vũ Văn Thính chính là người như vậy, tổ chất tâm lý cực tốt, ánh mắt luôn phẳng lặng, chẳng bao giờ có biến đổi gì lớn. Nhưng vừa nãy, rõ ràng tinh thần cô rất hốt hoảng, vô cùng nóng vội.
Tăng Tất Thuỷ từng cho rằng chỉ có anh trai cô mới có thể khiến cô thể hiện được ra cảm xúc khác, nhưng bây giờ hình như đã có thêm một người khác rồi.
Anh đồng đội kia tận tình khuyên bảo trong điện thoại: "Tất Thuỷ này, về mặt tình cảm thì Thính Thính rất chậm chạp, tôi đề nghị cậu nên sớm nói rõ với cô ấy"
Đừng để đến lúc cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716702/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.