Năm đó, hoa anh đào trên núi Vi Bạch nở rất sớm, khắp núi đồi tràn ngập hương hoa, gió thổi đưa mùi hương vào mũi. Khi đó Tần Tiêu Dật thiếu một tuần nữa thì tròn 18 tuổi.
Một đám thanh thiếu niên vừa tốt nghiệp cấp ba, bỏ xuống những sách vở nặng nề để bắt đầu chơi một trò chơi vừa táo bạo vừa lỗi thời. Chai rượu chuyển động, xoay tròn vài vòng, rồi miệng chai chỉ về hướng Tần Tiêu Dật.
Cô bé đối diện cười: "Cuối cùng cũng đến lượt cậu rồi."
Cô bé ấy hỏi Tần Tiêu Dật: "Nói thật hay mạo hiểm?"
Tần Tiêu Dật hơi chán, cô ngồi dựa vào một cái cây, đó là cô thuở thiếu thời, vừa ngông cuồng vừa ngẫu hứng, cô lười biếng thuận miệng ném lại một câu: "Mạo hiểm đi."
Cô Bảy nhà họ Tần luôn thích chơi lớn.
"Chọn bất cứ người nào, hôn mười giây."
Cô bé kia nói, rồi nhìn thoáng qua cậu thiếu niên bên cạnh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Ánh mắt cậu thiếu niên hơi khiếp sợ, cậu ta lén nhìn người đối diện, không hề che giấu sự hâm mộ trong đôi mắt.
Tần Tiêu Dật đưa tay ra đón một cánh hoa anh đào, cô mân mê nó trong tay: "Có thể chọn người không trong số chúng ta được không?"
Cô không nhìn cậu thiếu niên kia mà ánh mắt nhìn về phía xa: "Tớ chọn anh ta."
Bên dưới tán cây hoa anh đào nở rộ nhất có một người đàn ông đang đứng, áo khoác vắt trên cánh tay, anh ta mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng ngà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716688/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.