Thời Cẩn không nhìn đứa bé, không có tâm trạng nhìn một cái nào hết.
Anh ngồi xổm bên giường bệnh của Khương Cửu Sênh, vành mắt đỏ ửng lên:
"Sênh Sênh ơi."
Thuốc tê của Khương Cửu Sênh vẫn chưa tan hết nhưng cô rất đau, hoàn toàn không có chút sức lực nào, có điều, cô lại nói: "Em không đau nữa rồi."
Cô gắng sức nhấc tay lên, vuốt ve mặt Thời Cẩn: "Anh đừng lo nhé."
Sao có thể không đau chứ, làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà không đau.
Thời Cẩn ôm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, dán sát vào mặt mình. Anh hôn vào mu bàn tay cô, rồi ghé lại gần hôn lên mặt, lên trán, lên mũi, lên mắt cô, từng nơi từng nơi đều hôn rất tỉ mỉ, thận trọng.
Khương Cửu Sênh tránh đầu đi: "Bẩn lắm."
Thời Cẩn vẫn hôn tiếp: "Không bẩn."
Cô không tránh nữa, mở mắt lẳng lặng nhìn anh. Sắc mặt anh rất tệ, không còn chút sắc m.á.u nào, chỉ có hai mắt rất đỏ: "Sao mắt anh đỏ thế? Có phải anh vừa khóc không?"
Thời Cẩn gật đầu: "Ừ."
Anh sợ đến phát khóc, sợ cô vào phòng mổ xong không ra nữa. Anh là bác sĩ, từng nhìn thấy rất nhiều trường hợp như vậy rồi. Trước đây anh c.h.ế.t lặng bao nhiêu thì bây giờ lại kích động bấy nhiêu.
Khương Cửu Sênh nghiêng đầu khẽ hôn một cái lên mu bàn tay anh: "Chỉ là sinh con thôi mà, sao anh sợ thế."
"Vì anh là bác sĩ, anh biết trên bàn mổ nguy hiểm đến mức nào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716680/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.