Ông cụ Từ cười to ba tiếng: "Ha ha ha, đó là cháu nội và cháu rể của tôi đấy."
Mọi người đều nhìn ra.
Từ Bác Mỹ béo tròn béo trục làm nũng bên chân Khương Cửu Sênh, nó ra sức dụi đầu, kêu: "Gâu gâu..."
Cô ngồi xuống, xoa đầu nó, nói: "Bác Mỹ ngoan, con đi đưa nhẫn trước đi."
Cô chỉ vào hộp nhẫn trên cổ nó, Từ Bác Mỹ hiểu ngay, lại vẫy đuôi quay ngược về.
"Oẳng!"
"Oẳng!"
Chó đây vui vẻ đến sắp bay lên rồi.
Chú rể Từ Thanh Cửu gỡ nhẫn xuống, đeo lên tay cho cô dâu Tô Khuynh. Từ Bác Mỹ đứng giữa hai người, hưởng thụ ánh đèn rực rỡ của sân khấu.
Chú rể tức điên. Cắt một bữa thức ăn chó bây giờ chứ!!!
Ông cụ Từ là vui vẻ nhất, vừa vỗ tay cho đôi vợ chồng trẻ vừa đón Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh à, lại đây ngồi với ông."
Cô ngồi xuống, gọi: "Ông nội."
Thời Cẩn đi theo cô, cũng nhẹ nhàng chào một câu.
Đã lâu lắm rồi ông cụ Từ không gặp cháu nội của mình nên lúc này ông thấy rất vui vẻ.
Ông cụ kiêu ngạo giới thiệu cô với ông bạn già đã nhiều năm không gặp của mình: "Ông Chung này, để tôi giới thiệu với ông chút nhé. Đây là Sênh Sênh, cháu nội tôi đấy, con bé là một diễn viên cực kỳ xuất sắc."
Đến lượt Thời Cẩn, thì ông chẳng có vẻ kiêu ngạo gì lắm: "Còn đây là Thời Cẩn, cháu rể tôi."
Thấy dáng vẻ, khí chất của Thời Cẩn không tầm thường, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716678/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.