"Tốc độ khâu vết mổ như thế này có khi lại phá vỡ kỷ lục ấy chứ."
Đúng thế thật.
Bác sĩ Thời luôn được mọi người ca ngợi tán tụng vì tài khâu vết mổ của mình. Trên sách giáo khoa ngành y của Khoa Y trường Đại học Yales, kỷ lục về khâu vết mổ của họ chính là ca mổ ghép tim của Thời Cẩn. Anh đã sáng chế ra một phương thức khâu khép vết mổ hoàn toàn mới trong lịch sử, có điều, độ khó quá cao, hiện giờ trong ngành y cũng không có nhiều người làm được.
Y tá trưởng Lưu buột miệng nói: "Hôm nay đến lịch hẹn khám thai của Khương Cửu Sênh."
Bác sĩ Tiêu bật cười: "Thảo nào mà bác sĩ Thời lại vội như vậy."
Khoa sản.
Khương Cửu Sênh vừa bước từ trong phòng siêu âm ra, không cẩn thận quệt vai vào người đi ngược chiều với mình.
Cô ngẩng lên, nói: "Xin lỗi."
Người kia đeo khấu trang, đội mũ, chỉ nhìn thoáng một cái lại cúi đầu xuống ngay. Bước chân người đó rất vội vã, bỏ đi thẳng không nói một lời.
Ánh mắt Khương Cửu Sênh nhìn theo hướng người đó, nói: "Hình như là Phó Đông Thanh."
Mạc Băng cũng nhìn theo ánh mắt cô, thấy bóng lưng kia quả thật rất giống cô ta, bèn ngạc nhiên nói: "Không ngờ cô ta lại tới khoa sản."
Mạc Băng nghĩ: "Xem ra tin đồn trong giới là thật rồi."
"Tin đồn gì ạ?"
Trước giờ Khương Cửu Sênh không mấy quan tâm đến những lời đồn thổi trong giới showbiz, đến giờ mang thai, cô lại càng không bận tâm hơn nên không biết cũng là chuyện bình thường.
Mạc Băng kể tỉ mỉ cho cô nghe: "Sau khi Tần Hành chết, công việc kinh doanh của nhà họ Phó cũng càng ngày càng kém đi, thậm chí còn chiến đấu nội bộ không ngừng. Phó Đông Thanh không có nhà họ Phó làm chỗ dựa nữa, trên người lại lắm scandal xấu, cũng không còn giành được tài nguyên gì tốt.”
“... Hơn nữa, trong cái giới này, nịnh hót người trên giẫm đạp người dưới là chuyện thường tình, mấy người mới trong công ty quản lý của Phó Đông Thanh đã thừa cơ đạp lên cô ta để tiến thân rồi, thế nên cuộc sống của cô ta cũng chẳng dễ dàng gì. Cô ta im hơi lặng tiếng một thời gian dài, nhưng mới đợt trước đây thôi lại bất ngờ nhận một bộ phim điện ảnh b.o.m tấn quốc tế, tiến quân thẳng vào giới điện ảnh quốc tế, địa vị của cô ta trong giới điện ảnh nước nhà cũng lập tức tăng lên theo.”
“... Trong giới có tin đồn rằng, cô ta bấu víu được vào vị đạo diễn của bộ phim điện ảnh đó, cũng có nhà truyền thông từng chụp được ảnh rồi, nhưng hai bên đều không thừa nhận. Giờ cô ta còn đến cả khoa sản thế này nữa, chắc tin đồn kia cũng là thật đến tám chín phần rồi."
Mạc Băng cũng chỉ có sao nói vậy: "Chị cũng đã từng gặp vị đạo diễn kia, nhìn ông ta khá ổn, tài sản lại càng ổn hơn, còn là đạo diễn tầm cỡ thế giới nữa, chỉ có điều, tin đồn tình ái hơi nhiều."
Cũng không ngờ rằng Phó Đông Thanh lại mang thai rồi, liệu có phải cô ta sẽ trở thành chính thức luôn không?
Khương Cửu Sênh chỉ lắng nghe chứ không bình luận gì.
Mạc Băng cảm thán: "Con người ta ấy mà, một khi rơi xuống đáy vực rồi thì rất ít người còn có thể kiêu ngạo như xưa. Em nhìn Phó Đông Thanh xem, năm xưa ngạo nghễ đến nhường nào chứ, vậy mà giờ chẳng phải cũng chỉ có thể cúi đầu trước hiện thực đó sao."
Giờ nhớ lại dáng vẻ cố chấp nhất quyết phải giành lấy Thời Cẩn khi ấy của Phó Đông Thanh, thực sự vừa buồn cười lại vừa thấy đáng buồn. Thế mới nói, làm người thì nên thật thà tích đức một chút, nên biết thế nào là đủ. Thế giới này chẳng quay quanh một ai cả, gieo nhân nào gặt quả ấy, thiện hay ác cuối cùng cũng có hồi kết thôi.
"Sênh Sênh."
Thời Cẩn bước tới, bên trong áo blouse trắng vẫn còn mặc áo mổ vô trùng màu xanh, hẳn là anh vừa ra khỏi phòng mổ.
Khương Cửu Sênh hỏi anh: "Anh bảo phải 5 giờ mới xong cơ mà?" Giờ mới hơn 3 giờ.
"Ca mổ kết thúc sớm."
Thời Cẩn đi đến bên cô, cầm tay cô, hỏi: "Em khám xong hết chưa?"
"Rồi ạ."
Cô đưa hết mấy tờ giấy khám trong tay cho Thời Cẩn: "Em đang chờ kết quả, có mấy xét nghiệm hôm nay chưa lấy được."
Thời Cẩn thuận tay lật vài trang ra xem, khoa sản là lĩnh vực mà anh hiểu biết ít nhất, xem không hiểu lắm: "Anh ở bệnh viện mà, đến giờ hẹn anh sang lấy là được."
"Vâng."
Anh lại hỏi cô: "Em ăn gì chưa?"
Lần khám thai đầu tiên mất rất nhiều thời gian, buổi sáng tới đây cô còn phải để bụng rỗng. Thời Cẩn chuẩn bị cho cô sữa bò và đường glucose cùng với một ít bánh quy dành cho phụ nữ có thai. Trước khi vào phòng mổ, anh dặn đi dặn lại, sau khi lấy m.á.u xong, cô nhất định phải ăn hai tiếng một lần.
"Em ăn rồi."
Cũng nôn ra cả rồi. Hiện tượng nôn nghén vẫn chẳng hề đỡ hơn chút nào.
Cô nói: "Giờ em qua chỗ chủ nhiệm Chu đây."
"Anh đi cùng em."
Thời Cẩn quay sang nói với Mạc Băng: "Cảm ơn."
Mạc Băng đưa túi của Khương Cửu Sênh cho Thời Cẩn: "Có gì đâu."
Nói rồi cô vẫy tay: "Vậy chị về nhé, Sênh Sênh."
"Vâng ạ."
Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh đến thẳng phòng làm việc của chủ nhiệm Chu. Tối qua Thời Cẩn đã hẹn trước rồi nên cứ đi thẳng tới đó là được.
Thời Cẩn gõ cửa, nghe bên trong trả lời rồi mới đẩy cửa bước vào: "Chủ nhiệm Chu."
Chủ nhiệm Chu tạm ngừng công việc của mình, nói: "Mời ngồi."
Thời Cẩn đỡ Khương Cửu Sênh ngồi xuống rồi đặt kết quả khám lên mặt bàn.
Chủ nhiệm Chu đeo kính lão xem hết một lượt từ đầu đến cuối: "Hơi thiếu m.á.u một chút, hơn nữa, xương chậu hơi nhỏ, nếu muốn đẻ thường thì e là hơi vất vả đấy."
Khương Cửu Sênh hơi lo lắng.
Thời Cẩn xoa đầu cô, nói: "Chúng tôi chọn đẻ mổ."
Nói xong anh lại hỏi chủ nhiệm Chu: "Còn vấn đề gì khác nữa không?"
Chủ nhiệm Chu gỡ cặp kính lão xuống: "Các chỉ số khác đều rất bình thường. Có điều, cô ấy vẫn nhẹ cân quá."
Bà quay sang hỏi Khương Cửu Sênh: "Em khó tăng cân lắm à?"
Khương Cửu Sênh cao gần mét bảy nhưng nặng chưa tới 45 kg. Đây còn là cân nặng sau khi đã mang thai hơn ba tháng đấy. Kể cả xét trong giới nữ nghệ sĩ vẫn mang quan điểm gầy mới là đẹp, thì cô cũng vẫn thuộc dạng gầy so với họ.
Cô gật đầu, đáp: "Chút chút ạ, em nôn rất nhiều." Đến đánh răng còn nôn mà, ăn cái gì là nôn ra cái đó.
Chủ nhiệm Chu nghe vậy bèn kiến nghị: "Phản ứng nôn nghén sẽ đỡ hơn ở chu kỳ sau, có điều, dù nôn nhiều đến mấy cũng phải cố gắng ăn nhiều vào một chút. Nên nạp vào nhiều loại thức ăn có độ đạm cao như trứng, tôm, cá, thịt. Nếu em thực sự không thể ăn được đồ mặn, thì ăn thêm chút cháo đi, cũng đừng ngừng uống sữa bà bầu, em có thể dùng thêm thực phẩm chức năng bổ sung chất cũng được."
Khương Cửu Sênh gật đầu nhớ kỹ.
Vì con yêu, dù ăn một miếng nôn một miếng cũng phải ăn cho bằng được.
Thời Cẩn hỏi bà: "Còn có vấn đề gì khác nữa không?"
"Hết rồi, vẫn còn thiếu một kết quả xét nghiệm nữa. Khi nào có kết quả, bác sĩ Thời cứ qua đây một chuyến là được."
Thời Cẩn gật đầu, hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Chủ nhiệm Chu này, đã có thể biết được giới tính của đứa bé chưa?"
Đã hơn ba tháng, nếu như bình thường thì đã có thể biết được giới tính rồi.
Chủ nhiệm Chu hơi buồn cười, bà còn tưởng bác sĩ Thời sẽ không để ý chuyện nam nữ cơ: "Bác sĩ Thời, bệnh viện đã có quy định rồi, không được phép nói."
Thời Cẩn vẫn còn muốn hỏi, nhưng Khương Cửu Sênh kéo anh lại.
Anh không nói nữa, cầm đồ lên rồi đưa cô về.
Vừa bước tới cửa, đột nhiên chủ nhiệm Chu lại hỏi một câu: "Bác sĩ Thời thích con trai hay con gái?"
Thời Cẩn nói: "Con gái."
Chủ nhiệm Chu cười nói: "Vậy thì đứa sau cố gắng phấn đấu nhé."
Toàn thân Thời Cẩn cứng lại, người đờ ra.
Cảm giác như thể trời long đất lở...
Chủ nhiệm Chu không nhịn được cười, bà cảm thấy vẻ mặt này của bác sĩ Thời thật quá thú vị.
Đến khi Khương Cửu Sênh kéo Thời Cẩn đi ra ngoài rồi, hồn vía của anh vẫn chưa về lại cơ thể, lông mày cứ nhíu chặt mãi.
Khương Cửu Sênh không dám chắc lắm bèn hỏi Thời Cẩn: "Ý của chủ nhiệm Chu là con trai à anh?"
Lông mày của anh càng nhíu chặt hơn: "Ừ."
Ước nguyện đầu năm của anh là đẻ con gái, giờ ước nguyện tan vỡ rồi...
Khương Cửu Sênh chẳng biết phải an ủi anh thế nào, đành nói: "Không sao mà, trai gái cũng như nhau cả."
"Như nhau làm sao được." Sao có thể như nhau chứ, con gái là cô công chúa nhỏ.
Anh nói: "Con trai là tình địch."
Anh không muốn nói chuyện nữa, cứ ủ rũ chán chường không vui vẻ gì.
Thấy anh nhíu mày mãi không buông lỏng ra, Khương Cửu Sênh giả vờ trách anh: "Anh như thế này em không vui đâu."
Cô không thèm cầm tay anh nữa: "Anh không được chán ghét đứa con trai mà em đẻ ra."
Mặt Thời Cẩn đầy vẻ tổn thương: "Sênh Sênh à, chưa gì mà em đã bắt đầu thiên vị nó rồi."
Mùi chua nồng nặc quá!
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Cô phải yên tĩnh một chút, phải nghĩ xem nên dỗ dành anh thế nào. Cô đưa đồ cho Thời Cẩn rồi đi vào toilet.
Toilet nằm ở cuối dãy nhà của khoa sản. Thời Cẩn đứng ngoài hành lang chờ cô. Anh cúi thấp đầu, tóc mái rũ xuống, tạo thành một bóng râm dưới vành mắt. Đối diện anh, có một người đàn ông to lớn thô kệch đang ngồi xổm, nhìn độ hơn 30 tuổi. Sợi dây chuyền vàng trên cổ anh ta rất to. Ông anh đó ngẩng đầu lên nhìn Thời Cẩn một chút, vò đầu vò tóc rồi lại không kìm được nhìn thêm chút nữa.
Chậc chậc chậc, đàn ông đàn ang mà còn đẹp hơn cả phụ nữ thế kia.
Ông anh giai đó ngồi mãi cũng chán, liền bắt chuyện: "Người anh em là bác sĩ khoa sản à?"
Trên người Thời Cẩn vẫn đang mặc áo blouse trắng, trên túi áo n.g.ự.c có thêu logo của bệnh viện. Có điều, chữ đề tên khoa bé quá, ông anh kia nhìn không rõ.
Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, vừa lịch sự vừa xa cách: "Không, là Khoa Ngoại tim mạch."
Tầng này là của khoa sản, phòng siêu âm ở ngay bên cạnh.
Ông anh kia nghe vậy hỏi ngay: "Thế anh đưa bà xã tới khám thai à?"
"Ừ."
Anh ta quan sát Thời Cẩn một chút rồi hỏi tiếp: "Nhìn mặt mũi anh thế kia, kết quả không tốt sao?"
Thời Cẩn lắc đầu, chẳng muốn nói nhiều.
"À, vậy thì chắc là giới tính của đứa bé không như ý muốn chứ gì." Nói xong, anh ta lại thở dài.
Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt đối diện nhau, lại giống như người đồng cảnh ngộ lưu lạc chân trời góc biển. Ông anh kia bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình: "Tôi cũng có được như ý muốn đâu."
Càng nói, mặt anh ta càng khổ sở, buồn bã hơn: "Người anh em à, anh không biết đâu. Trước đứa này, nhà tôi đã sinh hai thằng con trai rồi, một đứa 5 tuổi, một đứa 3 tuổi. Bà vợ tôi thực sự muốn có con gái, nên quyết tâm mạo hiểm thử thêm lần nữa. Giờ thay hay quá, rút không trúng số độc đắc lại trúng quả bom... Vừa rồi bác sĩ có nói với tôi, giá nhà đất hiện nay đang tăng mạnh lắm, dặn tôi mua thêm ba căn hộ nữa đi..."
Bác sĩ khoa sản mà nói ra câu này, cũng có nghĩa là ngầm ám chỉ lại sinh con trai rồi.
Thời Cẩn nhíu mày hỏi lại: "Ba đứa con trai cơ á?"
"Ừ, đã sinh ba thì chớ, lại còn là ba thằng con trai nữa!" Ông anh kia ôm trán, khóc không ra nước mắt.
Anh ta như sắp sụp đổ luôn vậy, vò cái đầu đinh của mình, hỏi: "Nhà anh thì sao?"
"Con trai." Thời Cẩn bổ sung thêm: "Một đứa."
Người đàn ông đối diện giơ một tay lên, vẻ mặt rất khó tả: "Thế thì anh còn buồn phiền cái quái gì chứ. Anh mới có một đứa thôi, nhà tôi tận năm đứa! Năm đứa đấy!"
Dù có bán sợi dây chuyền vàng trên cổ anh ta đi cũng chẳng đủ mà mua nhà! Đẻ ra năm thằng giời đánh ăn tàn phá hại...
Ừm... giờ thì Thời Cẩn cũng không buồn phiền như vừa rồi nữa.
Thế mới nói, không so thì không biết hơn thua. Có người so sánh một cái, cảm giác bị thương vơi đi nhiều rồi.
Trên đường về nhà, Thời Cẩn lẳng lặng lái xe không nói một lời. Khương Cửu Sênh cầm bức ảnh siêu âm lên ngắm nghía mãi. Đứa bé mới được ba tháng, ảnh siêu âm cũng chẳng đẹp gì, nhưng cô đã cảm thấy ngắm thế này đủ mãn nguyện lắm rồi.
"Anh vẫn không vui à?" Lúc dừng đèn đỏ, cô hỏi anh.
Thời Cẩn kéo tấm chăn đắp trên đùi cô lên một chút: "Đâu có."
Cô cho rằng tâm trạng của anh hẳn cũng không tốt nên nói còn ít hơn bình thường: "Anh thực sự không thích con trai đến thế sao?"
Cô thì chẳng sao cả, trai gái đều như nhau. Có điều, Thời Cẩn vẫn luôn không thích con trai cho lắm. Anh sẽ ghen, cũng muốn có con gái hơn.
Lông mày Thời Cẩn buông lỏng ra, anh nói: "Cũng được, ít ra không phải là sinh ba."
Khương Cửu Sênh ngẩn người.
Bác sĩ Thời nhà cô tự giác ngộ tốt quá nhỉ.
Khương Cửu Sênh yên tâm hơn một chút: "Đằng trước có siêu thị mẹ và bé đấy, chúng ta đi dạo một chút đi."
"Ù."
Khương Cửu Sênh vốn định mua quần áo bà bầu vì chẳng bao lâu nữa nhìn cô cũng bắt đầu lộ bụng rồi. Thế nhưng Thời Cẩn nói không cần, anh sẽ đặt người ta làm riêng nên cô cũng chỉ đi dạo xem qua một chút gϊếŧ thời gian thôi. Có điều sau đó .... cứ xem một hồi, xem một hồi ....
Quần áo và phụ kiện dành cho trẻ con đáng yêu c.h.ế.t đi được, mấy bà mẹ tương lai hoàn toàn không có cách nào kháng cự.
Khương Cửu Sênh cầm một chiếc áo khoác cho bé trai lên hỏi: "Thời Cẩn, áo này đẹp không?"
Thời Cẩn gật đầu: "Ừ."
Anh cố gắng tỏ ra không qua loa chiếu lệ: "Rất đẹp."
Balo treo rất cao, Thời Cẩn đi tới lấy xuống giúp cô. Cô thích màu xanh lam, bé trai dùng màu xanh lam mới hợp.
Chiếc balo này ít nhất cũng phải 3 tuổi mới dùng được. Chờ ba, bốn năm nữa, thì nó cũng lạc hậu lắm rồi. Thời Cẩn cố nhịn xuống không nói gì.
Đi tới khu đồ chơi, Khương Cửu Sênh lại dừng lại: "Thời Cẩn ơi, con trai đều thích chơi xe điều khiển từ xa đúng không?"
Anh kéo cô về bên mình để tránh cho người qua lại va phải cô: "Anh không thích."
Ánh mắt cô cứ dán chặt vào một dãy xe điều khiển từ xa đủ mọi màu sắc, không thu về được: "Em muốn mua cho bé yêu của chúng mình."
Tâm trạng của người lần đầu tiên làm mẹ ấy đại khái đều là như thế này, chỉ muốn giành cả thế giới cho con mình thôi.
Thời Cẩn không nói gì, đi lấy một chiếc xe điều khiển từ xa nhỏ một chút. Khương Cửu Sênh chỉ vào chiếc xe to nhất kia: "Em muốn cái kia nữa."
Khương Cửu Sênh cầm lấy một cái. Đồ dành cho trẻ sơ sinh bây giờ được làm vô cùng xinh xắn, tinh xảo.
Vừa đi được hai bước, cô lại không động đậy nữa: "Cái mũ này thế nào anh?"
Một chiếc mũ Harley nhìn tây vô cùng luôn.
Thời Cẩn nói cũng được.
Cô liền nhét cả chiếc áo khoác nhỏ và chiếc mũ kia vào trong xe đẩy hàng, còn cầm thêm một chiếc ghế nhỏ cho trẻ sơ sinh vô cùng đáng yêu nữa: "Em còn thích cái balo kia nữa."
Thời Cẩn nhìn kích thước của chiếc xe điều khiển từ xa kia rồi lại nhìn dung lượng của xe đẩy. Cuối cùng anh không nói không rằng, đi tới chọn một chiếc xe màu xanh.
Nhìn đồ dùng trẻ sơ sinh đầy ắp trong xe toàn là màu xanh, Khương Cửu Sênh mới chợt nghĩ đến một vấn đề: "Lỡ con không thích màu xanh thì sao anh?"
Cơn cuồng mua sắm của bà mẹ tương lai đang tràn ngập tình mẫu tử thật sự đáng sợ, "Thời Cẩn này, hay là chúng ta mua mỗi màu một cái đi."
Thế giới đã vỡ nát của Thời Cẩn khó khăn lắm mới có thể tự gắn lành lại được, nhưng giờ lại một lần nữa bị bóp nát.
"Khương Cửu Sênh."
Anh gọi cô, đến cả tên cả họ đều gọi ra cả, đủ để thấy anh đang giận đến mức nào. Giọng điệu của anh mang theo vẻ lên án và trách móc: "Em còn chưa từng mua cho anh nhiều đồ như vậy đâu! Thế mà con trai em còn chưa chào đời, em đã như muốn bê cả cái trung tâm thương mại về cho nó rồi!"
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Cô không khỏi buồn cười, nói: "Vậy lúc nào đi mua nhé?"
Cô cười đến cong cả đuôi mắt: "Em cũng sẽ mua cả một trung tâm thương mại về cho anh."
Thời Cẩn rất nghiêm túc, giọng điệu hoàn toàn không phải đang nói đùa với cô. Anh trịnh trọng nói: "Đi ngay bây giờ đi."
"Được thôi." Khương Cửu Sênh ôm một chiếc xe điều khiển từ xa màu đen, đi tới trước mặt Thời Cẩn.
Cô không còn tay để lấy nữa, bèn nói: "Anh à, mấy con búp bê sau lưng anh kìa, anh lấy mỗi màu một con đi xong chúng ta đi."
Thời Cẩn không còn muốn nói gì nữa.
Anh sắp bị cô chọc tức c.h.ế.t luôn rồi!
Cuối cùng, họ mua nhiều đồ quá, không tự mang về được, trung tâm thương mại phải cử người chuyển đồ về nhà cho họ. Thời Cẩn lạnh lùng trả tiền xong liền đưa thẻ cho cô, đánh xe đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ nam.
Khương Cửu Sênh đi vào để lại một tờ danh thϊếp, nói rằng hai hôm nữa sẽ để luật sư đến bàn bạc chuyện thu mua.
Lúc này sắc mặt của Thời Cẩn mới tốt hơn một chút, lại kéo cô đi chọn quần áo cho anh. Họ chọn nhiều đến mức phải yêu cầu cửa hàng sai người đưa đến tận nhà rồi anh mới thấy thỏa mãn.
Đến ngày hôm nay Khương Cửu Sênh mới biết rằng, lúc Thời Cẩn mà nổi cơn ghen lên, lại... đáng yêu như thế này.
Họ vừa về đến nhà thì điện thoại của Hoắc Nhất Ninh đã gọi tới. Khương Cửu Sênh đi sắp xếp đồ vừa mua được, Thời Cẩn đứng ngoài ban công nghe điện thoại.
"Vẫn không nói à?" Sắc mặt vốn âm u của Thời Cẩn lại càng lạnh hơn vài phần.
"Không nói gì cả."
Hoắc Nhất Ninh đã đoán trước được kết quả này: "Chắc chắn cô ta sẽ bị phán tử hình rồi, có khai hay không đối với cô ta mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, thế nên cô ta sẽ chẳng lên tiếng đâu."
Cuối tháng này vụ án của Tô Phục sẽ đưa ra xét xử.
Từ lúc bắt giữ cho tới bây giờ, họ đã thẩm vấn rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không cậy được miệng cô ta ra. Vụ án vẫn còn một số nghi vấn chưa được giải đáp.
Giọng nói của Thời Cẩn trầm hẳn xuống: "Không thể dùng hình để ép cung được à?"
Dùng hình ép cung á?!
Hoắc Nhất Ninh cảm thấy hôm nay Thời Cẩn rất dễ giận dữ bùng nổ, rõ ràng tâm trạng không vui vẻ gì.
Anh buồn cười nói: "Anh tưởng đồn cảnh sát là nơi nào chứ hả? Lại còn dùng hình để ép cung nữa."
Không pha trò nữa, anh nói thẳng vào chuyện chính: "Anh cũng không tra được gì sao?"
Tô Phục vẫn còn có đồng bọn. Vào cái đêm mà Tần Vân Phi bị gϊếŧ, thuốc của Thời Cẩn bị người ta động tay động chân vào, nhưng Thời Cẩn cũng không tra ra được là ai. Điều này đã chứng tỏ rằng tay đồng bọn của Tô Phục không đơn giản chút nào. Còn cả tay nội ứng trong trại tạm giam của Tô Phục nữa, hắn giống như đã biết trước được gì đó, chạy trốn mất dạng chỉ trong một đêm.
Thực sự có chút kỳ quặc.
Thời Cẩn khẳng định: "Không phải vấn đề ở bên phía tôi."
"Vậy thì tức là ở bên phía phòng tư vấn tâm lý đó rồi."
Hoắc Nhất Ninh suy nghĩ một chút rồi hỏi Thời Cẩn: "Anh đã điều tra về tay bác sĩ tâm lý họ Đường kia chưa?"
Anh trả lời rất ngắn gọn: "Đang tra rồi."
Sau khi anh cúp điện thoại, Khương Cửu Sênh mới đi từ trong phòng ngủ ra: "Thời Cẩn, em muốn sửa phòng cho khách thành phòng trẻ con."
Vừa về nhà cô đã bận bịu sắp xếp mấy thứ mua ở trung tâm thương mại kia rồi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Thời Cẩn kéo cô vào phòng tắm, dùng khăn lông lau mặt cho cô rồi lại giúp cô rửa tay.
Làm xong rồi anh mới nói: "Giờ vẫn còn sớm mà."
Cô xoa bụng, vẫn còn phẳng lắm, chẳng nhô lên chút nào: "Cũng phải chuẩn bị sớm một chút chứ anh."
"Anh sẽ chuẩn bị."
Thời Cẩn vòng tay ôm eo cô, vẫn mảnh mai nhỏ nhắn như chưa có thai vậy: "Em phải chú ý ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, cố gắng chăm sóc cho lên cân đã, những việc khác em đừng bận tâm, anh sẽ lo hết. Đồ dùng cho trẻ con cũng đã đang chuẩn bị rồi mà."
Từ ăn cho tới dùng, anh đều đặt người làm trước cả, chỉ chưa nói với cô thôi.
Khương Cửu Sênh nhón chân, vòng tay qua cổ anh: "Anh không giận nữa à?"
Vì khám ra là con trai, anh đã cáu giận suốt cả một ngày rồi, uống không biết bao nhiêu thùng dấm chua nữa.
Thời Cẩn sợ cô trượt ngã, vội đỡ lấy eo cô: "Anh tức giận chỉ vì sợ rằng em sẽ vì đứa bé mà thờ ơ với anh thôi, không phải có ý thù địch gì với bản thân đứa bé cả. Sênh Sênh à, đây là con của chúng ta, là cốt nhục duy nhất của em. Anh không dám nói trước rằng anh có thể yêu nó nhiều đến đâu, nhưng anh sẽ thương con, sẽ xót con, sẽ cho con tất cả những gì tốt nhất mà anh có thể cho."
Người nhà họ Tần vốn đều chẳng đặt nặng vấn đề tình thân gì cả, nhất là anh. Đối với anh, m.á.u mủ huyết thống cũng chẳng phải là sự ràng buộc đặc biệt gì. Chỉ có điều, con của cô, dù anh có coi nó là tình địch tới đâu cũng sẽ đối xử với nó thật tốt.
Còn nếu như muốn anh phải độ lượng đến mức không ghen tuông, thì xin lỗi, anh không làm được. Anh là kẻ cố chấp, là người bệnh, cứ vậy đấy, không thể chữa được. Nếu cô đối xử tốt với ai hơn với anh, anh sẽ bùng nổ, sẽ điên cuồng, cơ thể sẽ tự động sản sinh ra một cảm giác nguy cơ rất mạnh mẽ. Nhịn được thì sẽ nhịn, nếu không thể nhịn được... thì để cô mua thêm cho anh vài cái trung tâm thương mại nữa đi.
Khương Cửu Sênh ôm cổ anh, kéo anh lại gần, hôn một cái: "Em biết rồi, anh chỉ nói vậy thôi mà." Sao anh có thể thật sự không thích đứa bé mà cô sinh ra cơ chú?
Cô hiểu anh, thế nên không cần nói cũng hiểu. Cô có cả một đời để chứng minh cho anh thấy rằng, cô sẽ yêu anh nhất, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Vậy nên, cũng không cần phải nói ra làm gì.
Thế nhưng Thời Cẩn lại bất chợt nói: "Chưa chắc đâu."
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc: "Không phải nói cho có đâu nhé, có thể anh sẽ đánh nó đấy." Khương Cửu Sênh cạn lời rồi bật cười thành tiếng.
Thời Cẩn bế cô đặt lên trên bồn rửa mặt sau đó hôn cô. Có lẽ là vì hôm nay tâm trạng của anh không tốt lắm nên anh hôn rất hung bạo, mấy lần còn cắn vào môi cô.
Anh đặt tay trên eo cô, khẽ xoa vuốt, vừa hôn cô, tay lại vừa luồn vào trong áo Khương Cửu Sênh. Chợt nhớ ra gì đó, anh vội rụt tay lại.
Cô giữ lấy tay anh, vành mắt hơi phiếm hồng: "Em đã hỏi chủ nhiệm Chu rồi."
Thời Cẩn áp sát lại gần, hôn lên đôi mắt ầng ậc nước mơ hồ của cô: "Ơi? Em hỏi gì?"
Cô ôm lấy anh, khẽ khàng nói vào tai anh: "Chúng ta có thể ngủ chung được rồi."
Thời Cẩn trầm giọng cười, khẽ cắn vào vành tai cô: "Sênh Sênh à, em học thói xấu rồi nhé."
Cổ của Khương Cửu Sênh đỏ ửng lên. Cô quay đầu đi, giọng nói hơi khàn vì khói thuốc và rượu mạnh thoáng mang theo vẻ yêu kiều.
Cô xấu hổ đẩy anh một cái: "Toàn do anh dạy chứ ai."
Trước đây tính cách của cô rất thản nhiên thờ ơ, làm gì biết nói những lời lộ liễu như vậy.
Toàn là do anh thích nói.
Cô nghe nhiều quá, nhiễm luôn rồi...
Thời Cẩn cười ghé sang hôn cô, thoải mái thừa nhận: "Ừ ừ, là anh dạy, đều tại anh dạy hư em."
Anh ôm lấy mặt cô, quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. Trong mắt anh tràn ngập nụ cười, anh nói: "Vậy chủ nhiệm Chu có nói là không được kịch liệt quá không?"
Khương Cửu Sênh vùi mặt vào vai anh, dùng răng khe khẽ cắn anh một cái: "... Có."
Thời Cẩn bế cô lên, vòng chân cô quanh eo mình, tay đỡ lấy chân và eo cô, bước về phía phòng ngủ. Vừa đi, anh vừa hôn lên xương quai xanh dưới cổ áo cô: "Vậy chúng ta chậm một chút nhé."
Cô ngoan ngoãn ôm anh, giọng nhỏ xíu: "Vâng ạ."
Đi tới cửa phòng ngủ, Thời Cẩn dùng chân đạp cửa ra, đôi môi dán sát vào môi cô mà hôn, chợt có chợt không: "Em không thoải mái thì đừng cố nhịn nhé, phải nói với anh đấy."
Cô rất thẹn thùng nhưng vẫn gật đầu: "... Vâng."
Thời Cẩn đặt cô xuống giường, chống người nằm úp bên trên người cô, mỉm cười thò tay vòng ra sau lưng Khương Cửu Sênh, cởi nút áo n.g.ự.c của cô ra.
Vừa hôn cô, anh vừa nói: "Nếu thoải mái cũng được có nhịn nhé."
Khương Cửu Sênh đỏ mặt tía tai, dứt khoát bịt mồm anh lại: "Anh đừng nói nữa."
Anh khẽ cười, mắt sáng lấp lánh, tràn ngập những vì sao. Anh ôm lấy tay cô, đặt lên eo mình: "Thôi được rồi, anh không nói nữa, chúng ta làm vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]