Chương trước
Chương sau
"Cút đi cút đi! Nhìn thấy thằng đàn ông già đầu còn độc thân như anh là tôi thấy đau hết cả mắt rồi."

Từ Thanh Bách cạn hết cả lời.

Không thể nào sống nổi trong cái nhà này nữa.

Bước vào nhà, nhìn thấy em trai Khương Cửu Sênh đang ngồi một mình trên ghế sofa, đơn côi lạc lõng, tự dưng anh lại cảm giác như nhìn thấy đồng loại vậy.

Anh ngồi xuống, gọi: "Cẩm Vũ à, cậu đang làm gì đấy?"

Khương Cẩm Vũ ngước ánh mắt đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại lên: "Trả lời tin nhắn ạ."

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Từ Thanh Bách bèn buôn dưa lê: "Học sinh của cậu à?"

"Không ạ, bạn em."

"Con trai hay con gái thế?" Anh không có ý gì khác cả, chỉ đơn thuần xuất phát từ sự tò mò của một nam thanh niên lớn tuổi đơn côi mà thôi.

Khương Cẩm Vũ hơi ngừng một chút rồi nói: "Con gái ạ."

Từ Thanh Bách cảm thấy bị đả kích đến lạ kỳ, bèn hỏi tiếp: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Khương Cẩm Vũ không nói nhiều, nhưng vẫn cứ hỏi gì đáp nấy: "Mười bảy ạ."

Từ Thanh Bách hơi ngạc nhiên. Anh cũng biết về cậu em trai này của Khương Cửu Sênh, cậu ấy rất khép kín, không ngờ lại cũng có duyên với phái nữ như vậy.

Là một người từng trải, anh cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cậu bé một chút: "Yêu sớm không tốt đâu."

Nhưng anh vừa mới khuyên dứt lời, bà Vương - mẹ của anh đã lập tức buông một câu: "Cẩm Vũ à, con đừng có nghe nó. Con có thích cô gái nào thì mau mau mà giành lấy."

Bà Vương lườm Từ Thanh Bách một cái, ánh mắt hơi ghét bỏ:

"Yêu sớm còn hơn là cưới muộn "

Từ Thanh Bách rất biết thân biết phận, lựa chọn im lặng.

Anh chỉ vừa hơn ba mươi thôi, nhưng vì em trai em gái trong nhà đều kết hôn

sớm, khiến cho anh có cảm giác như thể mình đã lớn tuổi đến mức ế trương c nứt lên rồi vậy. Anh vẫn đang ở độ tuổi tươi đẹp như một nhành hoa cơ mà?!!!

Bà Vương vẫn còn chưa nói hết, tiếp tục trách móc: "Còn nữa, anh vẫn còn mặt mũi mà nói Cẩm Vũ yêu sớm à? Từ năm 15 tuổi anh đã bắt đầu có bạn gái rồi, anh có đếm được mình đã quen bao nhiêu cô không?!

Chỉ riêng số túi xách mà mẹ chọn giúp anh thôi ấy đã không đếm rõ được là bao nhiêu cái rồi, sao không đưa được đứa nào về nhà hả?! Anh á, chỉ biết chơi bời thôi, không chịu trách nhiệm gì cả, đến mua túi xách tặng người ta cũng không tự đi mà chọn, bắt mẹ chọn hộ anh.

Anh chỉ qua loa chiếu lệ với con gái nhà người ta thôi chứ gì! Anh nhìn nhà họ Từ chúng ta xem, ai ai cũng chỉ chăm chăm uống một bầu nước thôi, nhưng mình anh uống nguyên cả biển khơi, đong hết cô này đến cô khác!"

Bà Vương càng nói càng tức giận: "Chỉ yêu mà không cưới, anh đúng là thằng lưu manh!"

Bà Vương đã thăng cấp lên thành công kích nhân cách luôn rồi.

Từ Thanh Bách lưu manh chỉ biết nín thinh.

Anh thực sự không thể nào tồn tại được trong căn nhà này nữa, cái Tết này cũng không qua nổi nữa rồi...

Bà Vương càng nói càng hăng, bên ngoài tiếng pháo nổ đì đùng, chương trình mừng xuân đã trôi qua hơn một nửa.

Chuông cửa ngoài căn hộ chợt vang lên, Mạc Băng chỉnh bé tiếng tivi đi một chút rồi ra mở cửa.

Bà Ninh, mẹ của cô đi từ trong phòng bếp ra, hỏi: "Ai đến đấy con?"

Mạc Băng đứng ngoài cửa, nhìn người đang đứng bên ngoài, đáp: "An Chi ạ."

Bà Ninh nhìn thoáng qua chồng mình ở trên ghế sofa. Ông không có phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn vào tivi. Ông châm một điếu thuốc, nói với bà Ninh: "Bên ngoài lạnh lắm, mau bảo nó vào nhà đi."

Mạc Băng nghiêng người cho An Chi vào phòng.

Anh hơi luống cuống, đặt hết túi to túi nhỏ trên tay xuống: "Cô Ninh ạ." Lúc nhìn về phía ba Mạc, thái độ của anh thận trọng dè dặt hơn nhiều: "Chào chú ạ."

Ba Mạc ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Bà Ninh bước tới, dịu dàng hỏi anh: "Con ăn cơm chưa?"

Lâm An Chi đáp: "Dạ chưa ạ."

"Con ngồi ghế đi, cô đi hâm nóng lại cho con."

Bà Ninh rót cho anh một cốc nước ấm rồi đi vào trong bếp. Chỉ một lát sau bà đã bê ra hai đĩa thức ăn và một bát cơm, sau đó lục tục dọn món lên bàn.

Bà hâm nóng cả một bàn đầy đồ ăn, trong đó có một nửa đều là món mà anh thích.

Lâm An Chi vùi đầu ăn cơm, vành mắt hơi nóng bừng lên.

"Con ăn từ từ thôi, cô đi hấp lại há cảo cho con." Bà Ninh đưa tay chùi mắt rồi lại vào bếp hâm nóng há cảo cho anh.

Bà Ninh là một người phụ nữ rất dịu dàng, luôn đối xử với anh rất tốt. Thời niên thiếu, thậm chí Mạc Băng còn ghen tỵ với anh, nói rằng mẹ thích anh hơn, không thương con gái ruột bằng anh.

Bà Ninh chỉ cười nói rằng: Người thương An Chi nhất chẳng phải là con sao? Ba con còn không được nói nặng một lời kia.

Mạc Băng vừa gân cổ lên phủ nhận, lại vừa nhường anh hết những gì ăn ngon, những gì thú vị.

Sau bữa cơm, ngồi một lúc, ba Mạc luôn im lặng không nói gì bỗng đứng dậy, gọi Lâm An Chi vào phòng sách: "Con chơi với chú 2 ván cờ đi."

"Vâng ạ."

Mạc Băng muốn đi theo, nhưng ba Mạc nói: "Mạc Băng, con pha cho ba ấm trà."

Ông cố ý đuổi cô ra đây mà, cô đành đi vào trong bếp pha trà với mẹ mình.

Trong phòng sách, chơi cờ được một lát, ba Mạc Băng mới hỏi: "Đã quen được chưa?" Ông cầm một quân cờ lên, cân nhắc một chút rồi lại nói: "Nếu vẫn chưa thấy quen, thì về bên nhà học lại một lần cũng được."

Ông vẫn nói là "bên nhà", giọng điệu chẳng khác gì khi xưa...

Lâm An Chi đặt một quân cờ xuống, nói: "Chú à, con không mất trí nhớ... Con đều nhớ hết."

Mục đích anh đến đây hôm nay là để thẳng thắn thừa nhận.

Ba Mạc đặt một quân cờ rồi ngẩng đầu lên. Nếp nhăn trên mặt ông rất sâu, hiển hiện rõ vẻ tang thương. Vì vết thương do lần trước bị tai nạn xe, ông phải điều trị mất hơn nửa năm nên cũng gầy đi rất nhiều, xương gò má nhô cao lên: "Con nói cho chú, không sợ chút nói với Mạc Băng sao?"

Ký ức về ba ruột của Lâm An Chi đã hơi mơ hồ rồi. Ấn tượng về một người ba ở trong lòng anh, chính là dáng vẻ người đàn ông đang ngồi trước mặt anh đây từng hút thuốc dạy anh chơi cờ tướng năm đó, là dáng vẻ người đàn ông đã giữ yên ghế sau của xe đạp dạy anh đạp xe về phía trước, đừng quay đầu lại ấy...

Cổ họng anh hơi nghẹn lại: "Bất kể chú có nói với cô ấy hay không, thì con cũng không thể giấu chú được."

Chưa tính đến mối quan hệ với Mạc Băng, thì kể từ ngày đầu tiên anh bước chân vào nhà họ Mạc, anh đã coi người đàn ông có bờ vai to rộng này là ba mình rồi.

Ba Mạc im lặng rất lâu mới lại nói: "Sau này, con và Mạc Băng phải sống với nhau thật hạnh phúc, bình an nhé."

"Vâng ạ."

Hai mắt Lâm An Chi đỏ hồng lên: "Con xin lỗi chú, con làm liên lụy đến chú, làm chú khổ sở thế này."

Nếu không có vụ tai nạn xe đó, thì ông cũng sẽ không già nhanh như vậy, tóc đã lấm tấm điểm bạc rồi.

Lưng ba Mạc hơi còng xuống, ông nói: "Nếu cảm thấy có lỗi với chú, thì đối xử với con gái chút tốt một chút."

Lâm An Chi gật mạnh đầu.

Nhất định là như thế, sau này anh sẽ dùng cả tính mạng để đối xử tốt với Mạc Băng.

Chơi xong hai ván cờ, cơ thể của ba Mạc đã có chút không chịu nổi nữa, rất buồn ngủ, mệt mỏi. Lâm An Chi đành chào cả nhà ra về, Mạc Băng đưa anh xuống dưới nhà.

Tiễn anh tới cửa khu chung cư, cô nói: "Em quay về đây."



Lâm An Chi vẫn giữ lấy tay cô, không nỡ về: "Ở lại thêm một chút được không?"

"Ừm."

Đêm giao thừa, tiết trời hơi lạnh. Anh kéo khóa áo khoác của cô lên cẩn thận, cầm tay cô áp lên mặt mình: "Mạc Băng này, anh chuyển đến chỗ em được không? Anh không muốn ở một mình."

Anh nghĩ, người xấu như anh chắc sẽ không sống lâu được, chỉ muốn có thêm nhiều thời gian bên cô thôi.

Mạc Băng nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Em bận lắm, không chăm sóc được cho anh."

"Anh không cần em chăm sóc. Em rất bận, anh sẽ chăm sóc cho em."

Anh nhẹ giọng nài nỉ cô: "Anh không muốn quay về ngân hàng, cũng không muốn làm nghệ sĩ nữa. Anh chẳng có chuyện gì muốn làm cả, anh chỉ theo em thôi, có được không em?"

Anh mới "14 tuổi" thôi mà.

Sao có thể để anh chỉ loanh quanh trong thế giới của cô được chứ.

Mạc Băng không đồng ý: "Cứ đi theo em như vậy, sau này anh sẽ cảm thấy chán ghét, phiền phức. An Chi à, anh phải có chuyện mà anh muốn làm, thế giới này cũng không tệ như anh tưởng đâu." Vấn đề này cô cũng đã từng cân nhắc kỹ càng rồi, cô rất trịnh trọng nói: "Em không hy vọng rằng, trừ em ra, anh chẳng còn thứ gì khác nữa."

Lâm An Chi khom người xuống, vùi đầu vào hõm vai cô: Nhưng anh chỉ muốn em thôi...

Cô vẫn còn không biết rằng, khi trên người anh không còn gánh cả biển m.á.u và hận thù nữa, thì ý nghĩa tồn tại duy nhất của anh cũng chỉ còn lại có cô mà thôi. Thế giới này tệ hay không, anh cũng chẳng hề có chút hứng thú nào hết.

Nhưng anh biết rằng, cô không hy vọng anh sống một cuộc sống đơn điệu, nhạt nhòa như vậy.

Anh nghĩ một chút rồi hỏi cô: "Vậy anh đăng ký thi vào khoa đạo diễn được không?"

Anh sẽ không về ngân hàng, cũng không quay lại giới showbiz nữa.

Mạc Băng lại hỏi: "Anh có thích không?"

Anh không nghĩ đã đáp ngay: "Em thích mà."

Năm 14 tuổi, Mạc Băng mơ ước trở thành đạo diễn, nhưng năng khiếu của cô thực sự không đủ nên không đỗ vào trường nghệ thuật.

Cô dở khóc dở cười, nói: "Anh phải học thứ mà anh thích chứ."

Anh nói: "Anh không thích gì cả, anh chỉ thích em thôi."

Mạc Băng cạn lời.

Cô không biết phải nói gì nữa, vừa buồn cười vừa đau lòng. Dường như anh vẫn luôn là thế này, rất ít khi thích một thứ gì. Trừ báo thù và cô ra, thì gần như anh chẳng có cảm xúc gì khác với thế giới này, cũng chẳng yêu ghét gì hết.

Cô đành thỏa hiệp, không nỡ phụ lòng anh: "Tùy anh vậy."

Dù sao một đời cũng chẳng dài bao nhiêu, họ đã gần đi được nửa non rồi. Cứ vậy đi, tùy theo ý thích mà làm.

Lâm An Chi rất mãn nguyện, lại tham lam muốn có nhiều hơn nữa. Anh nài nỉ cô: "Anh chuyển tới chỗ em được không em? Anh có thể vừa học vừa chăm sóc cho em mà."

Mạc Băng đang suy nghĩ, nếu anh muốn khởi nghiệp lại từ cái nghề đạo diễn này, thật ra cô hy vọng anh có thể đến trường để học theo hệ thống hơn.

Lâm An Chi kéo tay áo cô, anh mắt vừa chăm chú vừa nóng bỏng: "Mạc Băng ơi, được không?"

Mạc Băng không chịu nổi cái dáng vẻ khiến tình mẫu tử trong con người ta dâng trào này của anh, bèn gật đầu: "Ừ, được."

Anh thỏa mãn vô cùng, ôm lấy eo cô, cơ thể hơi lắc lư.

"Mạc Băng ơi, chúng ta sẽ không chia tay nữa nhé."

"Vâng."

Bùm!

Pháo hoa nở rộ, từng đóa từng đóa rực rỡ sắc màu. Cả bầu trời ngập tràn những ngôi sao lửa, bay lên rồi hạ xuống, đẹp đẽ mà ngắn ngủi. Tiếng chuông chào năm mới vang lên ở quảng trường thành phố.

Trong phòng không bật đèn, nhưng lại được pháo hoa chiếu sáng như ban ngày, Thời Cẩn ôm người trong lòng mình, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Chúc mừng năm mới, Sênh Sênh của anh."

"Chúc mừng năm mới."

Khương Cửu Sênh ngắm nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ, rồi lại quay đầu nhìn pháo hoa ánh lên trong đáy mắt Thời Cẩn: "Anh có ước nguyện gì cho năm mới không?"

Thời Cẩn không cần nghĩ nhiều, đáp ngay lập tức: "Anh hy vọng sinh con gái."

Khương Cửu Sênh bật cười, dụi đầu vào cằm Thời Cẩn: "Vâng vâng, hy vọng bác sĩ Thời nhà em đạt được tâm nguyện."

Một lát sau, cô lại không nhịn được, hỏi anh: "Nếu không sinh con gái, thì chúng ta sẽ sinh đứa nữa à anh?"

Cô chợt nhớ tới lời ông nội nói muốn cô sinh hai đứa. Cô thì chẳng sao cả, nhưng ý muốn của Thời Cẩn cũng khá quan trọng.

Thời Cẩn nói: "Anh không muốn đâu."

Giọng điệu của anh bình thản như đang nói một chuyện đương nhiên, không cần phải cân nhắc gì nhiều vậy: "Chờ sinh xong đứa bé này, anh sẽ đi buộc ga rô."

Khương Cửu Sênh kinh ngạc: "Sao anh nhất quyết buộc ga rô thế?"

Không muốn có con cũng đâu cần phải buộc ga rô làm gì?!

Thời Cẩn nói: "Anh sợ em đ.â.m thủng bαo ©αo sυ."

Khương Cửu Sênh cạn lời.

Đúng là cô từng có ý nghĩ đó thật.

Biết anh kiên quyết như vậy rồi, cô cũng không phản đôi, chỉ hơi băn khoăn một chút: "Liệu có không tốt cho cơ thể không anh?" Nói gì thì nói cũng vẫn là phẫu thuật mà.

Thời Cẩn đáp rất đơn giản đủ ý: "Sẽ không ảnh hưởng tới đời sống tìиɧ ɖu͙© đâu."

Khương Cửu Sênh im re...

Sao chủ đề lại rẽ ngang vậy?

Cô ngại ngùng, mặt nóng bừng lên, nhỏ giọng phủ nhận: "Em không có ý đó."

 

Biết cô xấu hổ rồi, Thời Cẩn còn cố tình trêu cô: "Anh sẽ tìm một bác sĩ thật giỏi, sẽ không để lại di chứng gì."

Sau đó, anh lại ra vẻ nghiêm túc, khẽ khàng nói mấy lời... đầy mặn mòi vào tai cô.

Thời Cẩn này ấy mà, trước mặt cô, cái gì cũng nói được.

Nhất là lúc ở trên giường!

Da mặt Khương Cửu Sênh mỏng, vùi mặt vào trong chăn lí nhí: "Đừng nói nữa."

Thảo luận về chuyện đàn ông buộc ga rô với bác sĩ đúng là một chuyện không sáng suốt chút nào.

Thời Cẩn lôi cô ra khỏi chăn, cười hôn lên mặt cô: "Ừ ừ, chờ đến sau này em sẽ biết thôi."

Khương Cửu Sênh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Vừa qua giao thừa, bên ngoài pháo hoa đang nở rộ, tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt. Cô không buồn ngủ, tư tưởng lại bị Thời Cẩn lái lệch đi.

Cô bối rối một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Bác sĩ Thời này, anh đã từng xem phim người lớn bao giờ chưa?"

Thời Cẩn đáp rất tự nhiên: "Anh xem rồi."

Anh nói bằng giọng điệu vừa nghiêm túc vừa dịu dàng: "Lúc còn học y ở Đại học Yales, Từ Thanh Bách đã từng bật, anh xem mấy phút."

Ông anh họ bác sĩ kia đúng là không dạy được cái gì tốt mà!

Khương Cửu Sênh không khỏi tò mò: "Có cảm giác gì?"

Cô thực sự không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi xem phim người lớn của một người nghiêm túc đường hoàng đạo mạo như Thời Cẩn. Liệu anh có như một quý ông, ngồi nghiêm túc mặt không biến sắc không? Hay xem xong lại nói xin lỗi, tôi đã mạo phạm rồi?



Khả năng tưởng tượng của cô khiến chính cô cũng phải bật cười.

Thời Cẩn đáp: "Anh nhìn cơ thể người không mặc quần áo cũng có khác gì nhìn t.h.i t.h.ể đâu."

Khương Cửu Sênh cạn lời.

Thi thể à...

Cô lại không khỏi để cho trí tưởng tượng bay xa.

"Thế nên, đối với anh, mấy loại phim đó..."

Thời Cẩn nghĩ một chút, tìm cách so sánh sát thực nhất để giải thích cho cô: "Em có thể hiểu nó như phim kinh dị vậy."

Cô không hiểu, hỏi lại: "Sao lại là phim kinh dị?"

Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa vang lên bùm một tiếng, màu sắc rực rỡ ánh vào trong mắt Thời Cẩn.

Mặt anh bình thản như nước: "Cưỡng bức t.h.i t.h.ể thì có kinh dị không?"

Khương Cửu Sênh không còn gì để nói.

Cô không đón lời nổi nữa, vì sao họ lại đi trò chuyện về chủ đề này chứ?

Thời Cẩn ôm cô lại sát mình hơn một chút, khẽ khàng vỗ lưng cô. Giọng nói vừa dịu dàng vừa yêu chiều: "Em đừng nghĩ lung tung nữa, anh chỉ cứng lên được với em thôi."

Sao anh có thể dùng giọng điệu như vậy để nói một câu trắng trợn như thế chứ?

Khương Cửu Sênh vùi đầu vào trong lòng anh. Cô thực sự không suy nghĩ lung tung mà, chỉ vì pháo hoa bên ngoài kia sáng quá, tiếng nổ vang quá, nên cô không ngủ được đó thôi...

Bùm bùm bùm...

Tiếng pháo hoa nổ không ngừng càng rõ rệt hơn trong đêm khuya.

Sáng sớm mùng một Tết, Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại báo tin vui của Tạ Mộ Chu.

Giọng thầy Tạ rất hưng phấn: "Sênh Sênh à, thầy được lên chức ông rồi."

Khương Cửu Sênh nhất thời chưa phản ứng gì được.

Thầy Tạ vẫn hí hửng nói tiếp: "Bánh Trôi nhà chúng ta sinh rồi."

Trong giọng của ông mang theo vẻ dương dương đắc ý, kiêu ngạo và tự hào lạ thường.

Tâm trạng của Khương Cửu Sênh cũng tốt hẳn lên, cô hỏi thầy Tạ: "Sinh được mấy đứa ạ?"

Thầy Tạ nói: "Được hai đứa."

Rồi ông lại tự hào nói tiếp: "Sinh đôi một trai một gái đấy nhé."

Nhìn đi nhìn đi, Bánh Trôi nhà ông siêu thế cơ mà, sinh đứa đầu lòng đã được một đôi trai gái rồi.

Khương Cửu Sênh chợt nhớ đến một chuyện: "Ba của hai nhóc cún là giống gì ạ?"

Cho đến giờ, việc Bác Mỹ bị tên nào cắm sừng vẫn là một dấu hỏi lớn.

Thầy Tạ đáp: "Là chó Collie."

Chuyện này không quan trọng, quan trọng là: "Nhưng Bánh Trôi nhà thầy siêu lắm nhé, hai đứa nhóc sinh ra đều giống Husky cả."

Thầy Tạ còn cố nhấn mạnh: "Hai con cún con giống hệt với Bánh Trôi hồi bé ấy."

Lớn tuổi rồi, con ch.ó trong nhà sinh con cũng khiến ông có cảm giác y như được bế cháu vậy. Hiện giờ thầy Tạ đang vui như muốn bay cả lên, trong lòng chỉ có cảm giác cuối cùng mình cũng được lên chức ông. Ông không hy vọng gì được ở Đãng Đãng nữa, may mà còn có Bánh Trôi lo việc "nối dõi tông đường".

Nghĩ tới đây, thầy Tạ lại nói: "Thầy cũng nghĩ xong tên cho chúng nó rồi, một đứa đặt là Tạ Bảo Đức, một đứa là Tạ Bảo Nghi."

Chỉ nghe cái tên thôi, không cần nói cũng biết, chắc chắn thầy Tạ đã nghĩ cả đêm mới có, còn là chọn tên theo tiêu chuẩn cháu trai cháu gái ấy chứ.

Thầy Tạ không kìm chế được cảm giác tự hào, kiêu ngạo như muốn bay thẳng ra khỏi địa cầu: "Sênh Sênh à, con cảm thấy thế nào?"

Khương Cửu Sênh nói: "Hay lắm ạ."

Sau khi cúp điện thoại, cô nói với Thời Cẩn: "Thời Cẩn, anh đưa Bác Mỹ đến nhà thầy đi, Bánh Trôi sinh rồi."

Thời Cẩn đang pha sữa cho cô: "Ừ."

Khương Cửu Sênh cũng bị lây cảm xúc của thầy Tạ, không nhịn được lại nói thêm: "Sinh một đôi Long Phượng đấy anh ạ."

Thời Cẩn chẳng có cảm xúc gì: "Ừ."

Cô lại không kìm được: "Em cũng muốn sinh đôi Long Phượng."

Thời Cẩn ngây người.

Câu nói của cô khiến anh giật thót, tay run lên, bột sữa văng cả ra ngoài. Một đứa đã đủ lắm rồi, tuyệt đối đừng có hai đứa nhé.

Mùng bốn tháng Giêng, con trai của Tưởng Bình Bá về nước. Hoắc Nhất Ninh thu xếp cho ông cụ Từ và Tưởng Bình Bá gặp nhau một lần, ông cụ còn mang vài bức ảnh đến trại tạm giam.

Tưởng Bình Bá vào đây chưa bao lâu nhưng đã gầy rộc cả đi, hai bên tóc mai bạc trắng, mắt không dám nhìn ông cụ.

Cách tấm kính thủy tinh của phòng giam là lớp hàng rào sắt. Một người ở trong, một người ở ngoài. Già rồi, đã trải qua biết bao thế sự xoay vần, ông cụ thở dài thườn thượt, mãi mới lên tiếng.

"Nếu tôi không nhờ tiểu Hoắc thu xếp cho tôi qua đây, có phải anh định cả một đời cũng không gặp tôi không?"

Tưởng Bình Bá không ngẩng đầu lên nổi: "Tôi làm gì còn mặt mũi nào mà gặp ông nữa."

"Tôi biết cả rồi."

Ông cụ Từ thở dài nói: "Cũng không thể trách anh hết được."

Mạng của con trai bị người ta nắm trong tay, còn có thể làm gì được nữa. Nói gì thì nói, nếu chuyện này mà đặt trên người ông, thì có lẽ chính ông cũng không biết mình sẽ làm những gì.

Tưởng Bình Bá không nói lời nào, vành mắt đỏ hồng, cảm giác tự trách mình chỉ tăng chứ không giảm. Nhà họ Từ càng khoan dung với ông, thì ông càng không thể tha thứ cho chính mình.

Ông cụ Từ lấy bức ảnh ra, dán lên tấm kính cho ông ta xem, nói: "Con trai anh đã về nước an toàn rồi. Tôi đã gặp nó, nhìn nó giống anh lắm. Nó nói mấy hôm nữa sẽ tới thăm anh."

Tưởng Bình Bá nhìn bức ảnh kia, nghẹn ngào: "Cảm ơn bác sĩ Thời hộ tôi với."

"Chờ anh ra ngoài rồi anh tự cảm ơn đi." Ông cụ Từ đẩy tấm ảnh qua khe hở dưới tấm kính và cha ông tại "Tôi đã hỏi luật sư rồi, anh phối hợp với cảnh sát để bắt tội phạm, cũng coi như có công, cùng lắm chỉ xử 3, 5 năm thôi. Chờ anh ra ngoài rồi, lại lái xe cho tôi nhé."

Nước mắt của Tưởng Bình Bá lập tức trào ra: "Bộ trưởng..."

Ông cụ Từ cũng không kìm được, hai mắt cay xè.

Con người ta sống cả một đời, ai mà không có những lúc khó xử không thể làm gì khác chứ. Bớt thù hằn đi, rộng lòng một chút, chẳng có chuyện gì là không thể bước qua.

Sau khi Lâm An Chi xảy ra chuyện, Tưởng Bình Bá đã ngầm khai thẳng với Thời Cẩn. Thời Cẩn đồng ý cứu người giúp ông ta, ông ta cũng đồng ý sẽ phối hợp với Thời Cẩn, ngầm chỉ ra kẻ buôn lậu cho Thời Cẩn biết.

Ông ta cũng tương kế tựu kế giả vờ nghe theo sự sắp đặt của Tô Phục. Hiện giờ Tô Phục đã sa lưới, ông ta có thể chuyển thành nhân chứng, đứng ra để xác nhận Tô Phục buôn lậu và rửa tiền.

Ngoài ra, vẫn còn một nhân chứng nữa, chính là vị nhân viên phòng pháp chứng làm bẩn "chứng cứ" kia. Tô Phục không biết phản ứng của vết m.á.u trên hiện trường vụ sát hại Tần Vân Phi kia là giả, nên đã mua chuộc nhân viên pháp chứng để phá hoại chứng cứ.

Lại thêm phần khẩu cung không đánh mà tự khai của Tô Phục đang nằm trong tay Khương Cửu Sênh, hoàn toàn đủ để rửa sạch tội danh cho Thời Cẩn. Tô Phục vốn là tội phạm bỏ trốn, nhiều tội gộp lại, cô ta chẳng thể thoát nổi tử hình, chỉ chờ tòa án mở phiên tòa nữa thôi.

Mùng bảy tháng Giêng, phía cảnh sát điều tra ra nguồn hàng của lô văn vật

buôn lậu trong viện bảo tàng nhà họ Từ, đúng là đồ của nhà họ Tần, nhưng khi Tô Phục còn là bà Ba của nhà họ Tần, cô ta đã nuốt riêng lô văn vật đó.

Mùng chín tháng Giêng, bên phía Tô Phục đã có động tĩnh.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.