Từ biểu cảm của anh ta thì có thể thấy Trịnh Thành không nói dối.
Hoắc Nhất Ninh chau mày, đặt bút xuống: “Lời khai của anh hiện giờ đều chỉ từ một phía, anh có bằng chứng mang tính xác thực không?”
Trịnh Thành lập tức nói: “Tôi có bản ghi âm, tôi giấu nó trong tủ giữ đồ của một trung tâm thương mại.”
Có bằng chứng xác thực, hướng đi càng lúc càng rõ ràng rồi.
Hoắc Nhất Ninh hỏi câu cuối cùng: “Ai là người liên lạc với anh?”
“Tưởng Bình Bá.”
Lão Tưởng ư.
Là người thân tín duy nhất bên cạnh ông cụ Từ.
Hoắc Nhất Ninh day trán, bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Đội trưởng.”
Thang Chính Nghĩa ấp a ấp úng, biểu cảm rất nghiêm trọng. Anh ở phòng bên cạnh nên đều nghe thấy hết cả, nhà họ Từ là nhà đẻ của chị dâu, người nhà họ Từ cũng là người nhà của đội trưởng.
Hoắc Nhất Ninh không nói gì nhiều, ánh mắt càng trở nên nặng nề: “Chính Nghĩa, cậu đưa Trịnh Thành đi lấy bản ghi âm.”
Có cần động chân động tay vào không đây?
Cuối cùng, Thang Chính Nghĩa vẫn nuốt lời nói vào trong: “Vâng ạ.”
“Đằng Phi, giúp tôi điều tra chủ sổ tiết kiệm nhà họ Từ, tất cả các khoản giao dịch qua lại nữa.”
Hoắc Nhất Ninh đã nói đến chữ ‘giúp’, Triệu Đằng Phi liền đoán được ý định của anh, phải điều tra một cách kín đáo.
Anh không phải là người nhiều lời, cũng không hỏi han gì, tuyệt đối vâng lệnh: “Em biết rồi ạ.”
“Ngoài ra, vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716645/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.