Mưa bụi mờ mịt, không nhìn rõ mắt.
Khi đã trải qua biến cố thì còn thiếu niên nào vẫn dịu dàng được như trước đây.
Mạc Băng mỉm cười: “Cảm ơn.” Cô nhìn cậu thanh niên ở phía xa, nói: “Cũng chúc cậu hạnh phúc.”
Cậu ta quay người chạy đi, bóng lưng thẳng tắp, áo hoodie màu xám cùng đôi giày màu trắng dần biến mất trong mưa.
Chúc cậu hạnh phúc.
Từ biệt từ đây, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Chờ đến sau này không còn tiếc nuối, tất cả kỷ niệm và người xưa đều xếp gọn trong ký ức.
Hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng rơi trên bậc cửa sổ nhẹ nhàng làm tan lớp băng mỏng, tạo thành một màn giọt nước mờ ảo trên kính, nhìn không rõ cành cây đang phủ tuyết bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng bệnh, máy theo dõi nhịp tim và hô hấp kêu từng tiếng đều đặn, lông mi người đang ngủ yên trên giường bệnh run nhẹ rồi từ từ mở mắt ra.
Anh há mồm nhưng do đang đeo mặt nạ thở oxy nên không phát ra tiếng, lúc nâng tay mới phát hiện bàn tay mình đang bị nắm lấy. Sự ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay khiến anh từ từ quay đầu nhìn sang.
Mạc Băng đang gục trên giường bệnh, ngủ không yên, chân mày đang nhíu chặt lại.
Anh tháo mặt nạ thở oxy ra, gọi cô: “Mạc, Băng.”
Hai chữ, rất nhẹ nhưng lập tức khiến cô tỉnh lại. Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang mở to mắt thì ngẩn người ra.
“Mạc, Băng.”
Anh cố hết sức gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716639/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.