Cô ta lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chỉ một vết sẹo thôi mà, không cần phải làm phiền cậu chủ như thế.”
Anh ta gỡ kính mắt xuống: “Miểu Miểu.”
Dưới ánh đèn, đôi đồng tử của anh ta màu xanh lục nhạt, cực kỳ giống một viên ngọc được gọt giũa tỉ mỉ cẩn thận.
Khi anh ta gọi tên cô, ánh mắt dịu dàng vô bờ bến. Cô ta quen biết người đàn ông này rất nhiều năm rồi, nhưng lúc nào cũng thế, vẫn luôn đắm chìm trong đôi mắt xanh lục của anh ta y như thuở ban đầu. Cô ta sững người xuất thần hồi lâu mới bình tĩnh lại được: “Vâng, thưa cậu chủ.”
Anh ta bước lại gần, đưa tay ra đặt lên miệng vết thương của cô ta.
“Khương Cửu Sênh không có sẹo ở chỗ này,” Anh ta nhìn cô nói: “Như vậy cô cũng không thể có được. Biết chưa nào?”
Khương Cửu Sênh… lại là Khương Cửu Sênh…
Cái tên này, cô ta đã nghe không biết bao nhiêu lần trong suốt những năm qua.
Hàn Miểu cụp mắt xuống: “Tôi biết rồi.”
Anh ta có vẻ rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô ta, đưa tay khẽ vén tóc cô ta vào vành tai. Động tác của anh ta quá dịu dàng khiến cô nhất thời quên cả bổn phận của mình, quên đi tôn ti trật tự, gần như buột miệng mà gọi ra: “Cậu chủ.”
Anh ta không ngăn cô nói.
Có thể là vì thuốc tê trên vết thương vẫn chưa tan hết, thần trí của cô ta không mấy tỉnh táo, nên cũng nói nhiều hơn: “Vì sao anh lại để tôi đi phá hỏng kế hoạch của Tô Phục? Chẳng phải anh cũng muốn nhà họ Tần và nhà họ Tô làm trai cò đánh nhau sao? Như vậy Khương Cửu Sênh c.h.ế.t đi rồi chẳng phải sẽ càng tiện hơn à?” Cô ta ngừng lại, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Có phải mục đích của anh là muốn biến…”
Anh ta ngắt lời cô: “Miểu Miểu, cô nói nhiều quá rồi.”
Hàn Miểu há miệng ra nhưng không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Mục đích của anh ta là gì nhỉ?
Mục tiêu của Thời Cẩn là hủy diệt nhà họ Tần, mục tiêu của Tô Phục là thị trường giao dịch ngầm ở phương Nam, còn mục tiêu của anh ta thì sao? Chẳng phải là để cho nhà họ Tần và nhà họ Tô đánh nhau chí tử sao?!
Chỉ có điều, vì sao quân cờ dùng tốt nhất là Khương Cửu Sênh kia, anh ta lại vẫn chưa từng dùng tới?!
Trong mắt anh ta ánh lên màu xanh lục lóng lánh, lạnh lùng nói: “Sênh Sênh nói rất ít, không thích hỏi nhiều. Cô học lâu như vậy rồi mà vẫn không biết sao?”
Sênh Sênh à…
Anh ta gọi quân cờ kia là Sênh Sênh cơ đấy.
Cô ta học theo Khương Cửu Sênh bao nhiêu năm nay cũng vẫn không học được. Làm thế nào cũng không học được. Anh ta cũng đã từng nói, đến cùng cũng vẫn chỉ là đồ giả, không thể tráo thành thật được.
Người đàn ông quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Đèn trên hành lang thuận thế chiếu vào mặt anh ta. Anh ta đeo kính lên, đồng tử màu xanh lục lại khôi phục thành màu đen tuyền.
Khí chất văn nhã, lịch lãm quý ông. Chính là Thường Minh chứ không ai khác.
Nhà họ Đằng ở Miên Châu phương Bắc lấy việc buôn bán rượu làm sự nghiệp phát triển, quyền quý cả trăm năm nay. Có điều, nhà họ Đằng rất ít con ít cháu, chỉ có một người con trai tên là Minh. Minh sống rất kín đáo, ít xuất hiện, hiểu biết về tâm lý học, chuyên ngành thôi miên thần kinh. Lúc vừa thành niên, anh ta được nhận làm học trò của Smith, bậc thầy thôi miên quốc tế.
Lần đầu tiên Thường Minh nhìn thấy Khương Cửu Sênh là ở trong phòng tư vấn của Smiths, người thầy hướng dẫn của mình.
Khi ấy, Khương Cửu Sênh còn chưa tròn mười bảy tuổi. Cô bị mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, có khuynh hướng tự sát. Cô ấy nằm trên giường bệnh, gầy đến trơ cả xương.
Thầy Smith nói, người bệnh này nếu không thôi miên, thì không sống nổi nữa.
Chân của cô ấy bị buộc vào giường bệnh. Vì vùng vẫy quá mạnh nên mắt cá chân đỏ bừng cả lên. Cô siết chặt hai tay, bị thôi miên sâu nên ngủ mê man không tỉnh dậy. Trong miệng cô vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi một cái tên.
“Thời Cẩn.”
“Thời Cẩn.”
“…”
Cậu Sáu nhà họ Tần ở Trung Nam. Cô ấy đang gọi tên anh ta.
Cô gái nằm trên giường bệnh chợt mở bừng mắt ra: “Thời Cẩn!”
Anh ta sợ hết hồn. Lần đầu tiên thấy có người bệnh tỉnh giữa chừng trong quá trình thôi miên sâu. Anh ta đang định lùi về phía sau thì tay lại bị một bàn tay lạnh lẽo như băng túm lấy.
“Anh đừng đi được không anh?” Cô mở mắt ra, trong mắt chỉ toàn là nước mắt, nóng bỏng nhưng lại trống rỗng. Cô nhìn anh ta: “Em ở một mình sợ lắm.”
Smith nói, bệnh tình của cô gái này rất nghiêm trọng, sẽ sinh ra ảo giác, sẽ nghe thấy những âm thanh ảo.
Cô túm lấy tay anh ta, siết rất chặt. Giọng nói của cô khàn đặc mang theo tiếng nức nở, khẩn cầu anh: “Em sắp c.h.ế.t rồi, anh đừng đi được không?”
Anh ta chỉ tới chỗ thầy hướng dẫn để học thôi miên thôi.
Nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại nói: “Ừ.”
Cô gái trên giường bệnh cũng không buông tay ra, từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt có giọt nước mắt lăn dài: “Em c.h.ế.t rồi, anh chôn em dưới vườn hoa hải đường ở sau nhà nhỏ nhé. Em sẽ ở đó để bảo vệ anh. Anh đừng đi cùng em…”
Tiếng nói của cô bé càng lúc càng nhỏ, đoạn sau đó gần như không nghe thấy nữa.
Anh ta bất giác ghé sát người lại gần, phát hiện ra cô đã lại chìm vào trong giấc ngủ sâu rồi. Nước mắt chan chứa trên khuôn mặt nhỏ xinh vẫn còn chưa khô. Khi ấy, anh ta thầm nghĩ, một cô bé mới mười mấy tuổi đầu đã trải qua chuyện gì mà như c.h.ế.t đi sống lại vậy?! Toàn thân cô đầy vết thương! Chỉ mới mười mấy tuổi thôi, mà cô bé như đã yêu sâu nặng lắm vậy, dù c.h.ế.t rồi cũng chẳng hề quên người bạn trai kia của mình.
Anh ta cảm thấy hơi buồn cười.
Smith bước tới hỏi: “Cô bé tỉnh rồi à?”
Anh ta đáp: “Ý thức tinh thần quá mạnh mẽ, phải thôi miên lại lần nữa.”
Smith bật lại bản nhạc an thần kia: “Bệnh nhân này thầy sẽ đích thân phụ trách, em đi ra ngoài trước đi.”
Anh ta đứng dậy, nhìn lại cô gái nằm trên giường bệnh một cái nữa rồi đeo khẩu trang lên, đi ra khỏi phòng tư vấn. Anh ta không đeo lại kính lên, chỉ lộ ra một đôi mắt khác màu, nhìn không giống người của nước này.
Cậu chủ nhỏ của nhà họ Tần đổ m.á.u chứ không rơi lệ, vì một cô bé gái mà khóc đến hai mắt đỏ hồng thế kia.
Đó là lần đầu tiên Thường Minh nhìn thấy Khương Cửu Sênh, và cả Thời Cẩn nữa.
Sau đó, anh ta kể lại chuyện này cho ba của anh ta nghe. Ba anh ta nói, cậu chủ nhỏ nhà họ Tần có điểm yếu, nên chắc chắn sẽ không trở thành một con chim ưng kiêu hùng được. Ba anh ta còn nói, con không thể giống cậu ta, nếu muốn đứng trên mọi người, con phải vô tình, phải không có dục vọng.
Cũng chính năm đó, anh ta đính hôn với Chử Qua, con gái của Chử Nam Thiên ở thị trấn Xisu. Khi ấy, cô bé kia chỉ mới tròn tám tuổi.
Ngày thứ hai sau khi ‘Khương Cửu Sênh’ bị trúng đạn nhập viện, cô vẫn hôn mê như cũ. Thời Cẩn canh chừng ngày đêm bên giường bệnh. Trừ những lúc phải làm phẫu thuật và đi thăm các phòng bệnh ra, thì toàn bộ thời gian của anh đều ở trong phòng bệnh.
Buổi sáng, Thời Cẩn phải đi khám bệnh ba tiếng đồng hồ nhưng anh cố áp xuống chỉ còn một tiếng rưỡi thôi. Thời gian gấp gáp, rất nhiều người xếp hàng chờ. Để đẩy cao hiệu suất làm việc, y tá của Khoa Ngoại tim mạch cố tình đứng ở cửa phòng làm việc để gọi số, đẩy nhanh tiết tấu lên cao hơn rất nhiều.
“Trương Đại Sơn.”
“Trương Đại Sơn.”
Y tá Tiểu Hàn nhìn một lượt ghi chép số thứ tự vào khám, cao giọng hô to hơn: “Trương Đại Sơn.”
Trên ghế chờ ngoài cửa, một người đàn ông đứng dậy nói: “Tôi là Trương Đại Sơn đây.”
Y tá Tiểu Hàn thoáng quan sát đánh giá anh ta. Vóc dáng rất cao, tỉ lệ cũng rất chuẩn, ánh mắt khiến người ta không nhìn đi chỗ khác được. Có điều, cách ăn mặc của người này… có lẽ vừa từ trên núi xuống hay sao đó. Anh ta đội mũ cỏ, dưới mũ cỏ là một chiếc khăn mặt quấn lấy khuôn mặt anh ta, áo bông quần hoa, phối rất hợp tông.
Y tá Tiểu Hàn quan sát anh ta kỹ hơn một chút, rồi hỏi: “Anh là Trương Đại Sơn à?”
“Vâng.”
“Anh vào đi, đến lượt anh rồi.”
Trương Đại Sơn đẩy cửa vào phòng làm việc, thuận tay khóa cửa lại.
Thời Cẩn đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nói: “Ngồi đi.”
Đối phương gỡ mũ cỏ xuống, thoải mái ngồi xuống, đôi chân dài rắn chắc duỗi dài ra. Vừa cất lời, anh ta đã trêu chọc: “Muốn gặp anh một lần mà khó khăn quá đi mất.”
Nếu không phải vì sợ điện thoại bị người khác nghe lén, thì còn lâu Hoắc Nhất Ninh mới ăn mặc cải trang thành bộ dạng quái quỷ này. Nhìn anh bây giờ y như một anh nông dân từ trên núi mới xuống thành phố vậy.
Thời Cẩn nói thẳng vào vấn đề: “Tình hình thế nào?”
Hoắc Nhất Ninh quấn chiếc khăn trùm mặt vào tay để nghịch. Bộ quần áo quê mùa đến không thể quê mùa hơn, kết hợp với dáng ngồi hào phóng của anh ta, lại càng không thể che giấu được khí chất lưu manh côn đồ trên người: “Người ám sát anh đã bị xử cả rồi, có điều đến cuối cùng vẫn không khai ra Tần Minh Lập;. Bọn chúng chỉ khai tên những thương nhân có thù hằn với anh thôi, có lẽ là Tần Minh Lập tìm kẻ c.h.ế.t thay. Lô kim cương đó không có vấn đề gì. Tần Hành bán tín bán nghi, không thể dám chắc hoàn toàn lá bài tẩy của anh, sợ anh đích thân giao dịch bị phía cảnh sát tóm vào tù, nên cũng không muốn giao dịch ma túy với Chử Nam Thiên. Vì vậy, ông ta tạm thời thay đổi ý định, ngầm thông báo riêng với Chử Nam Thiên trước, đổi hàng thành kim cương. Hàng thật sau khi nhập cảnh sẽ lại quay ngược về theo đường cũ. Còn về lúc nào giao dịch, giao dịch ở đâu thì hiện tại vẫn chưa tra ra được. Chử Nam Thiên là một lão cáo già gian xảo tinh ranh, không dễ xử lý. Có điều, suy đoán của anh cũng không có vấn đề gì. Lô hàng này sẽ do Tô Phục đón tay xử lý tiếp.” Anh ta cười nói: “Người phụ nữ đó giảo hoạt hơn Tần Minh Lập rất nhiều, còn dám đùa bỡn với người của cả đội phòng chống ma túy.”
Thời Cẩn cầm chiếc nắp bút máy trong tay, khẽ vuốt ve dòng chữ khắc trên đó. Ánh mắt anh sâu thẳm như một hồ nước lạnh không gợn sóng: “Anh giám sát chặt chẽ một chút, nếu họ đã quăng mồi ra, thì thế nào cũng phải đớp một miếng.”
Họ vốn tưởng rằng có thể tung một lưới bắt gọn cả Chử Nam Thiên và Tần Minh Lập, nhưng kết quả là hai con cáo già đó lại vô cùng cảnh giác. Cả hai đều chỉ vừa nhón một chân vào cửa rồi vẫn còn thu lại được. Hiện giờ, bọn họ cần phải thảo luận kỹ càng hơn.
Muốn tiêu diệt được lô hàng lần này, điều kiện then chốt vẫn nằm ở chỗ Tô Phục.
Hoắc Nhất Ninh hỏi: “Tô Phục đó có lai lịch thế nào?”
Thời Cẩn không đáp mà hỏi ngược lại: “Thẩm vấn thằng cha đ.â.m vào Tạ Đãng thế nào rồi?”
Gã đàn ông tên Lâm Thăng đó là trợ thủ đắc lực của Tô Phục.
“Vũ Văn Xung Phong dùng cả thủ đoạn rồi còn không thẩm vấn được gì, thì bên cảnh sát làm sao cậy mồm hắn ra được.” Hoắc Nhất Ninh nói: “Tối hôm qua, hắn đã tự sát trong phòng tạm giam rồi, dùng khăn lông treo cổ.”
Mặt Thời Cẩn vẫn không hề biến sắc.
Hoắc Nhất Ninh liếc anh một cái rồi nói: “Anh có vẻ chẳng hề ngạc nhiên chút nào nhỉ.”
Ánh mắt anh không chút hứng thú nào: “Kẻ đứng đằng sau hắn ta cũng không ngu như thế.” Muốn bỏ xe giữ tướng thì phải g.i.ế.c người diệt khẩu thôi.
Kẻ đứng đằng sau lưng hắn ta, là người của nhà họ Tô.
Hoắc Nhất Ninh ngước mắt lên hỏi: “Anh biết là ai rồi à?”
Thời Cẩn vẫn thong thả, bình thản không mang chút cảm xúc nào, khẽ khàng nói: “Thái tử của chính cung nhà họ Tô ở Tây Đường không quan tâm đến mọi chuyện trong gia đình. Ông cụ Tô đã lùi về hậu trường, anh cả của nhà họ Tô nắm quyền hành, ông ta có một người con gái, mười năm nay chưa từng lộ mặt bao giờ.” Anh ngừng lại một chút rồi đóng nắp bút máy lại ‘cạch’ một tiếng, nói tiếp: “Tô Phục, cô cháu gái cả của nhà họ Tô ở Tây Đường.”
Quả nhiên là cô ta.
Lâm Thăng tông xe vào Tạ Đãng với ý định g.i.ế.c người diệt khẩu. Vừa khéo, Tô Phục và Tần Hành cũng bày mưu tính kế để ra tay với Khương Cửu Sênh. Đối với Thời Cẩn mà nói, việc muốn tra ra kẻ chủ mưu Tô Phục kia cũng chẳng có gì khó khăn. Bản thân Hoắc Nhất Ninh cũng biết mạng lưới quan hệ và tin tức của anh mạnh mẽ, rộng rãi như thế nào.
“Mười năm nằm gai nếm mật, cô cháu gái cả của nhà họ Tô này cũng tốt nhịn thật đấy. Cô ta nằm vùng suốt mười năm mà không một ai trong nhà họ Tần phát hiện ra. Lần này cô ta lại vì Khương Cửu Sênh mà lộ ra chân tướng của mình… Thời Cẩn này,” Hoắc Nhất Ninh nói với vẻ trêu chọc: “Khó hưởng thụ nhất là ơn huệ của người đẹp đấy. Cô cháu gái cả của nhà họ Tô này không chỉ muốn một mình nhà họ Tần của anh đâu.”
Cũng chẳng trách Tô Phục vừa muốn giúp Thời Cẩn lại vừa nảy sinh ý đồ với Khương Cửu Sênh. Thời Cẩn muốn hủy diệt nhà họ Tần thì quá tiện cho cô ta, có thể ngồi im làm ngư ông đắc lợi rồi. Ẩn náu mười năm trời, có lẽ Tô Phục cũng đã quá rõ về mạng lưới giao dịch của nhà họ Tần. Chỉ cần nhà họ Tần vừa rơi xuống khỏi đài cao thì toàn bô thị trường giao dịch ngầm ở phương Nam gần như sẽ trở thành món đồ trong túi của cô ta thôi.
Khương Cửu Sênh, cũng là ngoài ý muốn. Tô Phục không thể chấp nhận sự tồn tại của cô ấy, cũng là vì ý đồ riêng của cô ta thôi.
Thời Cẩn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Tay cảnh sát đã nổ s.ú.n.g kia thì sao?”
“Là người của đội phòng chống ma túy. Hắn cứng miệng lắm, nhất quyết nói rằng chỉ ngộ thương thôi, giờ vẫn đang thẩm vấn tiếp.” Hoắc Nhất Ninh phỏng đoán: “Có lẽ Tần Hành nắm được điểm yếu của hắn, nên thẩm vấn cũng không ra được kết quả gì.”
Chuyện này cũng không có ý ngoài dự đoán, Tần Hành xử lý mọi việc vốn rất kín kẽ, đã dám móc nối với kẻ nằm vùng trong đội phòng chống ma túy thì đương nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn mọi mặt rồi.
Thời Cẩn trầm ngâm không nói gì.
Hoắc Nhất Ninh dựa vào lưng ghế, sắc mặt đầy vẻ biếng nhác: “Về Tô Phục kia, anh có dự tính gì không? Có muốn đẩy tin sang cho Tần Hành biết không?”
Sắc mặt Thời Cẩn không thay đổi, thản nhiên hờ hững nói: “Vẫn còn chưa tóm được lô hàng kia của Chử Nam Thiên, không vội gì cả, để cho cô ta mài đao thay tôi chút đã.”
Mài đao ư?!
Tóm lại là anh lại định khai đao với ai hả?!
Hoắc Nhất Ninh ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế, bình chân như vại, nhướn mày, cao giọng: “Ồ?”
Thời Cẩn nói qua loa: “Chẳng phải cô ta tặng cho Tần Minh Lập một món quà lớn đó sao? Tôi cũng tặng một phần.”
Con sói Thời Cẩn này lại muốn gây chuyện rồi.
Xét thấy mối quan hệ của Thời Cẩn và phía cảnh sát bây giờ ‘chẳng khác nào nước với lửa’, có lẽ Tần Hành cũng sẽ nhanh chóng yên tâm giao quân át chủ bài ra thôi. Trừ Tô Phục, vẫn còn một tên Tần Minh Lập đang nhảy nhót nữa. Chỉ cần Tần Hành không còn ngăn cản được Thời Cẩn, thì Tần Minh Lập sẽ trở thành quân cờ bị vứt bỏ. Nếu đã là quân cờ bị vứt bỏ, thì hoàn toàn có thể ra tay nuốt gọn hắn thôi.
Điều này, thực đúng là khiến người ta mỏi mắt mong chờ. Hoắc Nhất Ninh bật cười: “Tần Hành và Tô Phục bày mưu tính kế bao nhiêu lâu nay, ngay cả Tần Minh Lập cũng không biết được kế hoạch hoàn chỉnh của chuyện này, sao anh lại biết được?”
Một màn tương kế tựu kế như thế này, không chỉ Tần Hành và Tô Phục không lường trước được, mà chính Hoắc Nhất Ninh cũng chỉ mơ mơ màng màng biết được nửa vời thôi. Không hiểu Thời Cẩn lấy đâu ra tin tức mà tính toán được chuẩn xác như thế nữa.
“Tần Hải, ông quản gia già của nhà họ Tần, không phải là ba nuôi của Tần Trung.” Sắc mặt Thời Cẩn thản nhiên như thường: “Mà là ba ruột.”
Cũng có nghĩa là, chuyện này ngay cả Tần Hành cũng không hề hay biết.
Hoắc Nhất Ninh bình thản hỏi tiếp: “Thế nên?”
“Sống cùng sống, c.h.ế.t cùng chết. Một khi tôi rớt đài, thì kẻ thứ hai chịu c.h.ế.t chính là Tần Trung.” Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn ra cửa: “Người tiếp theo.”
Vì vụ giao dịch lần này của nhà họ Tần nên Tần Hành tạm thời ở lại Giang Bắc. Ông ta ngụ tạm ở biệt thự Hoa Nam – một khu bất động sản của nhà họ Tần. Trừ bà ba Tô Phục ra, thì con cái của bà cả Chương và chính bà ta cũng đều đi theo.
Bên ngoài biệt thự, Tô Phục đứng dưới bóng cây, ngón tay thon dài cầm điện thoại di động.
Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông: “Cô cả ạ, đã giải quyết xong Lâm Thăng rồi, hắn ta chưa khai gì cả.”
Tô Phục dựa vào thân cây, hơi ngửa đầu. Ánh nắng chói chang khiến cô ta khẽ nheo mắt lại: “Xử lý gọn gàng hết rồi chứ?”
Người đàn ông kia nói chắc như đinh đóng cột: “Cô cả cứ yên tâm, chắc chắn người nhà họ Tần sẽ không tra ra được đâu.”
Tô Phục hơi l.i.ế.m môi: “Tốt nhất là như thế. Nếu không…”
Cô ta chỉ nói tới đó rồi ngừng lại, sau đó cúp điện thoại quay về biệt thự. Cô ta đẩy cửa, đi vào phòng sách dưới tầng 1, Tần Hải đang bẩm báo tình hình gần đây với Tần Hành.
“Vẫn đang cho người giám sát chặt chẽ bên phía bệnh viện, không phát hiện điều gì khác thường. Khương Cửu Sênh vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, cậu Sáu trông chừng ở bệnh viện suốt.”
Sắc mặt Tần Hành rất lạnh lùng, sa sầm xuống: “Bên phía cảnh sát thì thế nào?”
Tần Hải trả lời: “Người của đồn cảnh sát đã tới bệnh viện vài lần, sau khi đánh nhau với cậu Sáu thì không còn xuất hiện nữa. Tôi bố trí người nghe lén điện thoại, thấy cậu Sáu và Hoắc Nhất Ninh cãi nhau rất căng thẳng, khiến cho mối quan hệ với nhà họ Từ cũng căng theo.”
Lòng nghi ngờ của Tần Hành rất nặng, ông ta vẫn không hề yên tâm chút nào: “Tiếp tục giám sát, ngoài ra, lấy cho tôi một bản hồ sơ bệnh án của Khương Cửu Sênh ra.”
“Vâng ạ.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Tô Phục đi tới bên cạnh Tần Hành, cảm thán như cười như không: “Mạng của cô ta cũng lớn thật đấy, như vậy rồi mà còn không c.h.ế.t nổi.” Thời Cẩn và phía cảnh sát đã trở mặt, nhưng Khương Cửu Sênh lại chưa chết. Kết quả của kế hoạch lần này coi như tạm được.
Tần Hành không tỏ ý gì, chỉ sai Tần Hải: “Anh ra ngoài trước đi.”
Tần Hải lùi ra khỏi phòng sách, vừa đi tới cửa, ông ta đã nghe giọng Tô Phục vang lên: “Mình này, mình có định tiếp tục không?” Con oắt Khương Cửu Sênh đó thật quá chướng mắt.
Vả lại, con ranh đó còn là mầm bệnh của Thời Cẩn. Chỉ cần nó chết, chắc chắn Thời Cẩn sẽ phát điên, như vậy nhà họ Tần cũng đến đường cùng thôi.
Tần Hành chỉ nói: “Tức nước vỡ bờ.” Ông ta day trán, trầm tư một lúc mới nói tiếp: “Không thể vội được.” Chuyện lần này vẫn chưa xong, Khương Cửu Sênh còn đang nằm trong bệnh viện. Lòng báo thù của Thời Cẩn rất nặng, không có chuyện nó sẽ không làm gì.
Đúng lúc này, Tần Minh Lập gõ cửa bước vào.
“Ba ạ.” Trên mặt hắn là vẻ trấn định mà hắn cố gắng hết sức để duy trì.
Tần Hành chống gậy ba toong đứng lên: “Mày quỳ xuống cho tao.”
Tần Minh Lập không dám chần chừ, vội quỳ xuống đất.
Tần Hành nhấc gậy lên, đập mạnh một cái vào lưng hắn, lạnh lùng quát to: “Ai cho mày lá gan mà mày dám trái ý tao?”
Tần Minh Lập bị đau, cả người nằm sõng soài ra mặt đất. Hắn chống người dậy, cắn răng quỳ thẳng lên: “Do đám tay chân của con tự ý quyết định, ba tha lỗi cho con.”
Đám tay chân của nó à?!
Mày chối tội cũng sạch quá đấy nhỉ?!
Đương nhiên Tần Hành chẳng thể tin được mấy lời đổ vấy này của hắn. Ông ta cười lạnh, đáy mắt đầy vẻ tàn độc: “Không có mệnh lệnh của mày, thì làm sao chúng nó dám động vào Thời Cẩn?”
Tần Minh Lập vẫn kiên quyết một lời: “Tại con quản lý không nghiêm ngặt, không biết bọn chúng đã phóng túng đến mức ấy rồi.”
Có đánh c.h.ế.t hắn cũng không chịu nhận.
“Mày cũng cứng mồm cứng miệng nhỉ!”
Tần Hành giơ gậy lên, còn chưa đập xuống thì Tần Hải đã đứng ngoài cửa báo vọng vào: “Ông chủ, cậu Sáu tới ạ.”
Vừa thông báo xong, không chờ Tần Hành nói gì thì Thời Cẩn cũng đã đẩy cửa bước vào. Anh mặc một bộ đồ màu đen, khắp cơ thể toát lên vẻ lạnh lùng, tàn bạo, đôi mắt hung dữ đến mức khiến người ta không dám nhìn.
Tần Hành đặt gậy xuống, hỏi: “Không phải mày ở bệnh viện chăm con Khương Cửu Sênh à, sao lại tới đây?”
Anh bước lại gần, giọng nói lạnh như băng: “Tôi tới để tính toán nợ nần.”
Chuyện ở kho hàng số bảy đó, làm sao anh có thể không tính toán được chứ. Chỉ có điều, là sớm hay là muộn thôi, dù gì cũng chẳng thể tránh được. Tần Minh Lập siết chặt nắm đấm, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tần Hành trầm mặc một lúc rồi nói: “Kẻ b.ắ.n Khương Cửu Sênh là cảnh sát.”
Ông ta đã tỏ rõ thái độ muốn bảo vệ Tần Minh Lập rồi.
“Món nợ với bên cảnh sát, tôi cũng sẽ tính toán rõ ràng.” Ánh mắt Thời Cẩn khẽ ngước lên, lạnh như băng nhìn Tần Minh Lập: “Còn anh ta, thì chướng mắt tôi quá rồi!”
Nếu không phải do người của Tần Minh Lập ngăn cản anh, thì tay cảnh sát của đội phòng chống ma túy cũng không ra tay dễ dàng như thế được.
Từng món từng món, anh phải tính đủ.
Giọng Tần Hành dịu hơn một chút: “Tao sẽ trừng trị nó.” Nếu để Thời Cẩn ra tay, nhẹ nhất cũng gãy xương gãy cốt.
“Không phiền ông tốn công tốn sức.”
“Thời Cẩn…”
Anh bước tới, mở chiếc hộp gỗ trầm hương trên bàn sách ra. Trong đó, có một khẩu s.ú.n.g lục.
Tần Minh Lập trợn trừng mắt, lắp bắp nói: “Thời… Thời Cẩn, mày định làm gì hả?”
Thời Cẩn cầm khẩu s.ú.n.g kia lên, chậm rãi tra đạn vào ổ: “Tay phải của anh đã bị hỏng mất một ngón rồi. Lần này thì đổi tay trái nhé.”
Tay phải cũng là do anh xử lý. Lần này đến lượt tay trái.
Thời Cẩn anh, dám làm! Cái gì cũng dám làm hết!
Tần Minh Lập kêu thất thanh: “Không thể được!” Thời Cẩn áp sát từng bước từng bước một, mồ hôi Tần Minh Lập túa ra như tắm. Hắn hoảng sợ ngồi phịch xuống đất, không ngừng lùi lại phía sau: “Ba! Ba ơi!”
Tần Hành đang định bước lên phía trước thì Thời Cẩn đã quay đầu lại.
Đáy mắt anh tuôn trào cảm xúc lạnh lẽo như băng: “Không ai được phép nhúng tay vào!”
Khí chất bạo tàn khắp toàn thân này, giống như gặp thần g.i.ế.c thần, gặp Phật g.i.ế.c Phật vậy, khiến chính Tần Hành cũng sững sờ tại chỗ.
“Đừng lại gần tao.” Tần Minh Lập run rẩy kêu lên: “Mày đừng có lại đây!”
Thời Cẩn vẫn tiến gần từng bước một, thong thả như đang đi dạo mát. Ngón tay thon dài cầm vào báng súng. Khẩu s.ú.n.g thì đen ngòm còn bàn tay thì trắng muốt. Màu sắc đối lập rõ ràng, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng đã chạm vào đến cò s.ú.n.g rồi.
Tần Minh Lập lùi đến sát góc tường, tay chống xuống đất, mắt trợn trừng lên: “Không…”
“Pằng!”
Tiếng s.ú.n.g vang lên, một viên đạn b.ắ.n ra ghim chính xác vào ngón út trên bàn tay trái của Tần Minh Lập không chệch một ly nào. Sau đó, tiếng hét thảm thiết vô cùng chói tai vang lên.
“Á… á… á…”
Bà cả Chương nghe tiếng kêu bèn chạy đến, thấy trên sàn nhà đầm đìa máu, Tần Minh Lập thì nằm dưới đất kêu gào như xé gan xé ruột vậy. Bà ta hoảng sợ đến trắng bệch mặt mũi, kêu trời trách đất rồi chửi mắng om sòm. Chỉ có điều, trên tay Thời Cẩn vẫn còn đang cầm súng, nên chẳng ai dám lại gần một bước.
Trước khi Tần Minh Lập đau đến bất tỉnh, bên tai hắn còn vang lên tiếng nói của Thời Cẩn. Chỉ một câu duy nhất, thản nhiên hờ hững vô cùng: “Mau chóng lo liệu hậu sự đi. Đây, mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Đây mới chỉ là bắt đầu ư…
Tần Minh Lập ngất xỉu, bà Chương gào khóc hô người làm đi gọi bác sĩ.
Buổi trưa ngày hôm ấy, Tần Minh Lập tỉnh lại, ngón út tay trái đã hỏng hẳn rồi. Hắn nổi giận điên cuồng, nhất thời không thể dịu đi được, nhưng đến buổi chiều đột nhiên hắn lại yên tĩnh hẳn.
Buổi tối ngày hôm đó, Tần Hành chuyển giao hết mấy phòng đấu giá trên danh nghĩa của ông ta sang cho Thời Cẩn. Đám quản lý cấp cao của các phòng đấu giá đi suốt cả đêm đến đây để ra mắt ông chủ mới. Ngoài ra, Tần Hành cũng thu lại quyền quản lý của Tần Minh Lập, tất cả các quán bar ca nhạc và hội sở trên danh nghĩa của hắn đều thuộc về quyền tiếp quản của Thời Cẩn. Ông ta cũng đã ra lệnh, nội trong vòng ba ngày phải làm xong công tác bàn giao.
11 giờ đêm, điện thoại báo án ở đội hình sự số 1 vang lên.
Chu Tiêu trực ban nhận điện thoại: “Xin chào, đây là đội hình sự số 1.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất êm dịu, thong thả giới thiệu: “Tôi là Thời Cẩn.”
Chu Tiêu thầm ngờ rằng mình nghe thấy ảo giác: “Thời Cẩn á?” Chẳng phải mọi người đã ‘trở mặt’ với nhau rồi sao? Đang yên đang lành gọi điện thoại tới đây làm gì? Chu Tiêu hỏi: “Có chuyện gì à?”
Thời Cẩn đáp rất ngắn gọn: “Báo án.”
Người của nhà họ Tần mà lại gọi điện thoại cho cảnh sát để báo án, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao?!
Chu Tiêu mở sổ ghi chép ra để ghi lại: “Anh cứ nói đi.”
Thời Cẩn nói rất bình thản, từng từ từng chữ đều vô cùng khí phách: “Cậu Hai nhà họ Tần bị rơi xuống lầu ở biệt thự Nam Sơn.” Trong điện thoại, tiếng nói của anh hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tôi nghi ngờ anh ta bị người khác đẩy xuống. Là mưu sát.”
Anh dám chắc là không phải do anh đẩy chứ?
Ngòi bút của Chu Tiêu thoáng khựng lại, suýt nữa thì buột mồm nói ra câu này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]