Cửa phòng bị đẩy ra, hình như anh nhìn thấy ảo giác. Anh thấy Sênh Sênh mà anh thích, bước đến bên anh.
Cô đứng ở nơi có thể dễ dàng đưa tay chạm tới, khẽ gọi tên anh.
"Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Anh đưa tay, muốn bắt lấy cô: "Sênh Sênh."
Cô quỳ xuống nắm lấy tay anh, chạm vào mặt anh: "Vũ Văn, là em đây." Cô cúi người, ghé vào tai anh yêu kiều dịu dàng nói: "Em giúp anh nhé, được không?"
Có mùi nước hoa xa lạ, trộn lẫn với mùi hương của rượu Brandy.
Vũ Văn Xung Phong bất ngờ rút tay về: "Đừng chạm vào tôi!"
Không phải cô ấy, người phụ nữ này không phải cô ấy.
Sênh Sênh mà anh thích, có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc cười lên vừa trong trẻo lạnh lùng, lại vừa có ánh sáng ấm áp.
"Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Từ Trăn Trăn quỳ ở trước giường, vội vàng kêu lên.
Anh như không nghe thấy, cuộn tròn người trong chăn, thẫn thờ nhìn chằm chằm lên ngọn đèn, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, rời rạc. Anh đang run rẩy, run lẩy bẩy gọi tên một người: "Sênh Sênh, Sênh Sênh..."
Khương Cửu Sênh, lại là Khương Cửu Sênh!
Trong nháy mắt, hốc mắt Từ Trăn Trăn nóng bừng. Cô ta đưa tay, vén chăn lên.
"Két."
Cánh cửa phòng bị đóng lại.
Bà Đường khóa trái cửa bên ngoài, rút chìa khóa ra, nhếch môi cười thành tiếng. Bà ta quay đầu, nụ cười trên miệng biến mất hoàn toàn: "Không được phép mở cửa cho nó."
Bác sĩ và ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716577/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.