Phòng tư vấn Hồng Kiều.
Đường Nghiên cầm tập hồ sơ bệnh án đi sang phòng làm việc bên cạnh tìm Thường Minh.
Cô Lâm trợ lý lịch sự chào: "Bác sĩ Đường."
Anh ta hỏi: "Đàn anh của tôi có trong đó không?"
Cô Lâm trả lời: "Có ạ."
Đường Nghiên gõ cửa, người trong phòng không trả lời, anh ta liền đẩy cửa vào luôn. Phòng tư vấn được xây dựng theo kiến trúc phức hợp, bên trong có phòng nghỉ ngơi riêng tư. Không thấy Thường Minh trong phòng nhưng lại nghe có tiếng nước chảy. Đường Nghiên ngồi xuống ghế sofa chờ, nhìn cặp kính đặt trên bàn làm việc thấy mắt kính phẳng rất mỏng, gần như không có độ cong. Anh ta thấy tò mò, liền cầm lên xem.
À, kính không độ.
Không bị cận thì đeo kính làm gì chứ, giả dạng trí thức à?
Cánh cửa phòng nghỉ mở ra.
Đường Nghiên ngẩng đầu, đang định hỏi về cái kính: "Đàn anh, anh..." Anh ta còn chưa dứt lời đã ngẩn người, "Mắt anh!"
Anh ta đã quen Thường Minh bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ nhìn thấy anh ta không đeo kính, cho nên không biết màu mắt của anh ta hoá ra không phải màu đen mà là màu xanh lục.
Màu xanh lục nhạt như một phiến ngọc trong suốt, đẹp một cách yêu dị, mang tính công kích, khiến người ta mất hồn lạc phách.
Thường Minh bình tĩnh bước tới, đeo kính lên. Phía sau mắt kính, đôi mắt anh ta trở lại màu đen thường ngày.
Đường Nghiên chợt hiểu ra cặp kính đó không phải cặp kính không độ bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716564/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.