Mạc Băng lập tức từ chối: "Cậu cho tôi mượn xe đi, tôi tự lái về là được.
Tần Minh Châu bèn đưa chìa khóa xe cho cô.
Mạc Băng tạm biệt cậu rồi đạp ga phóng như bay đi mất.
Tần Minh Châu vẫn đứng bồi hồi ngoài cửa, ngẩn ngơ nhìn theo, trong lòng có chút buồn bực, đạp đống tuyết dưới chân.
Jungle Đại Phi của nhóm quay về lấy đồ, vừa khéo nhìn thấy đội trưởng nhà mình đang bần thần ngoài cửa bèn bước tới hỏi: "Đội trưởng, anh về rồi à." Sau đó, nhìn thấy chiếc xe vừa lái đi kia, cậu ta kinh ngạc hô lên, "Ô, kia không phải là xe của anh sao?"
Tần Minh Châu không để ý đến cậu ta.
Đại Phi định thần nhìn kĩ: "Trên xe là một cô nàng à!" Nhìn đằng sau gáy thì hẳn là một cô nàng xinh đẹp! Ghê quá nhỉ! Đại Phi kích động kêu lên, "Đội trưởng, không ngờ anh lại giấu giếm tôi có người khác bên ngoài!!!"
Tần Minh Châu ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Đừng có gào linh tinh, tôi pk c.h.ế.t cậu bây giờ."
Đại Phi cứng họng! Cậu biết rồi nhé, g.i.ế.c người diệt khẩu, chắc chắn có vấn đề!
Mười giờ rưỡi, ở bệnh viện Thiên Bắc.
Cửa phòng mổ hé mở, thời cẩn bước ra.
Vũ Văn Xung Phong đứng bật dậy hỏi: "Thế nào rồi?" Anh ta ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi, tóc hơi rối, vết m.á.u loang lổ trên chiếc áo len màu kem đã khô rồi.
Thời cẩn gỡ khẩu tràn xuống: "Đã qua cơn nguy kịch rồi, có điều, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716462/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.