Mạc Băng còn càm ràm thêm một câu: "Chị không phản đối hai người thân mật với nhau, có điều, nhớ phải dùng biện pháp an toàn." 
Đừng có mở miệng là nói chuyện 18+ như vậy được không! 
Khương Cửu Sênh chưa kịp cúp điện thoại nghe vậy thì cạn lời. 
Mạc Băng "18+" nhìn Khương Cửu Sênh đầy ý tứ, lúc phát hiện cô nàng đỏ mặt tía tai thì nụ cười bên môi càng thêm xấu xa. Mạc Băng mở cửa, khi trông thấy Thời Cẩn đang đứng chờ bên ngoài, cô ngừng cười và chào hỏi một cách nghiêm túc: "Bác sĩ Thời." 
Thời Cẩn gật đầu đáp lại: "Cô Mạc." 
Vừa khách sáo, vừa lạnh lùng. 
Mạc Băng phất tay với Khương Cửu Sênh, thức thời đi sang phòng bên cạnh. Khó khăn lắm nghệ sĩ nhà cô mới có một mối tình vắt vai, tất nhiên cô ủng hộ hết mình rồi! 
Bấy giờ trời đã ngả về chiều, chỉ còn sót vài tia nắng le lói giữa trời không. Lúc này Thời Cẩn đứng trước cửa, trên người anh là một bộ quần áo trắng tinh, khoác thêm áo gió đen cổ điển. Dù giản dị đời thường là vậy, nhưng khi mặc lên người anh, lại khiến người ta không thể dời mắt. 
Khương Cửu Sênh không khỏi nhếch môi: "Sao anh lại đến đây?" 
Thời Cẩn nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú: "Anh lo cho em." 
Nhìn anh lặn lộn xa xôi, mang theo đôi mắt trũng sâu và mỏi mệt đường dài đến chỉ để gặp mình, trong lòng cô như có dòng nước ấm áp chảy qua, giọng nói cũng trở nên êm dịu: "Anh vào nhé?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716407/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.