Sau khi Trình Hội ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Khương Cửu Sênh và bà Khương. Hai người không nói câu nào, bầu không khí lặng ngắt khiến người ta mất tự nhiên. Cuối cùng Khương Cửu Sênh đành cầm bao t.h.u.ố.c lá bỏ ra ngoài.
Cô ra ngoài ban công, thấy không có người nên cũng lười đeo khẩu trang, chỉ lấy ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ. Chẳng biết vì sao trong lòng cô lại thấy phiền não vô cùng. Thuốc lá dành cho phụ nữ vốn đã nhạt, vào giây phút lòng dạ rối bời này, cô càng cảm thấy điếu thuốc trên tay nhạt nhẽo vô vị.
Cô rít hai hơi rồi dập tàn thuốc, lôi tiếp một điếu khác trong bao, vừa định châm lửa thì điếu thuốc lại bị cuỗm đi mất.
"Em hút ít thôi." Là Trình Hội, trong tay anh còn đang cầm bữa khuya, vừa cướp điếu thuốc của cô xong thì tiện tay vứt vào sọt rác.
Niềm vui thích duy nhất cũng bị dập tắt, cô gục đầu trên lan can, cụp mắt nhìn ánh sáng phát ra từ chợ đêm bên dưới. Ánh sáng của mấy ngọn đèn dầu phản chiếu vào mắt cô, nhưng những gì đọng lại chỉ là sự mờ tối và lạnh lùng.
"Anh."
"Ừ."
Khương Cửu Sênh quay đầu nhìn Trình Hội: "Có phải em là con nuôi không?"
Trình Hội lập tức nghiêm mặt, gương mặt tuấn tú vô cùng đứng đắn: "Em nói vớ vẩn gì đấy?"
Cô cười, không nói gì nữa, chỉ hướng mắt nhìn trăng sao trên trời và ngọn đèn trong đêm.
Trăng trên trời hay cảnh đêm dưới đất đều tuyệt đẹp, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716400/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.