🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi Thời Cẩn đi, Mạc Băng lau mặt, thay đồ ngủ cho Khương Cửu Sênh. Vất vả tới nửa đêm mới ngóc đầu lên được, cô vừa đ.ấ.m lưng, vừa thở dài: "Người chưa bao giờ tỏ ra đáng yêu, lúc tỏ ra đáng yêu thực muốn đòi mạng mà."



Không biết bác sĩ Thời nghĩ thế nào, dù sao giữa trời khuya giá rét cô quậy loạn thế kia, đoán rằng sau này không thể nhìn thẳng nấm và chó nữa.



Lo liệu xong xuôi, Mạc Băng tắt đèn rời đi.



Dù là Mạc Băng cũng không biết Khương Cửu Sênh sợ bóng tối.



Bóng trăng mờ nhòe, tiếng gõ cửa dồn dập và mạnh mẽ quấy nhiễu màn đêm yên tĩnh.



Thời Cẩn mở cửa, Khương Cửu Sênh ngồi xổm trước cửa nhà anh, mắt như có làn sương bao phủ, mang theo cái lạnh cuối thu.



Cô ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn anh: "Thời Cẩn, tối quá, em sợ ở một mình."



Thời Cẩn, tối quá, em sợ ở một mình…



Cảnh tượng y hệt trong ký ức này khiến anh đột nhiên hoảng hốt, ngỡ đâu đã cách mấy đời. Năm ấy, anh vừa đón cô đến nhà họ Tần, họ ở trong căn nhà nhỏ hai tầng độc lập, tầng hai khóa kín, cửa sổ đóng chặt, chỉ một mình cô ở, cô cũng thấp thỏm bất an như thế.



Khi đó, cô mới mười sáu tuổi, mới cao tới vai anh.



Đêm hôm đó, cô ôm gối ngồi trước cửa phòng anh, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh sáng nhạt màu ẩn sâu trong đáy mắt.



Cô nói: "Thời Cẩn, tối quá, em sợ ở một mình."



Anh ngồi xuống,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716383/chuong-73.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.