Mạc Băng nhìn mấy vết cào trên tay, giọng điệu không hề lo lắng: "Yên tâm, con ch.ó đó chưa được cắt vuốt đâu, ghê gớm lắm."
Khương Cửu Sênh vẫn không yên lòng.
Ngay lúc này, tiếng sủa điên cuồng của Khương Bác Mỹ lại truyền đến từ ngoài hành lang.
"Gâu gâu gâu!"
Nó sủa đến khàn cả giọng, kèm theo đó là kêu la thảm thiết của một người phụ nữ.
Mạc Băng cảm thấy, đúng là chủ nào chó nấy. Khương Cửu Sênh vốn luyện tán thủ, bác sĩ Thời lại biết dùng dao, vậy làm gì có chuyện Khương Bác Mỹ chỉ là một chú chó chỉ biết gầm gừ mặc người bắt nạt cơ chứ!
Giọng Liễu Nhứ truyền đến từ phòng nghỉ bên kia, đúng là "oan gia ngõ hẹp", ngay cả chó cũng không tha cho cô ả.
"Có chuyện gì vậy?"
Người quản lý của Liễu Nhứ là Lưu Linh đã nhanh chân hơn Mạc Băng và Khương Cửu Sênh một bước. Trong phòng nghỉ, đồ đạc vương vãi khắp nơi, cả đồ trang điểm lẫn quần áo trang phục đều nằm la liệt dưới đất. Liễu Nhứ bấy giờ đang nằm co quắp trên ghế sofa, bên cạnh có một con phốc sóc lông trắng đang nhe răng trợn mắt, cắn chặt lấy ống quần cô ả.
Liễu Nhứ đạp thật mạnh, tiện tay cầm gối ôm trên sofa đập vào Bác Mỹ một cái. Thừa dịp Bác Mỹ lảo đảo, cô ả bèn đứng bật dậy, kiêu căng trừng mắt: "Con chó điên này cắn tôi bị thương rồi."
Cô ả xòe tay ra, trên mu bàn tay có mấy vết cào rướm máu.
Lưu Linh còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716367/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.