Liễu Nhứ nằm trên sofa, ống quần một bên xắn lên để lộ đầu gối tím bầm, càng tôn lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta. Cô ta phủ nhận: "Em không đẩy cô ta!" 
"Cô không đẩy cô ấy?" Lưu Linh cười lạnh, "Ha, chẳng lẽ cô ấy ăn no rửng mỡ, tự dưng lăn ra ngã à?" 
"Đúng là cô ta tự ngã!" Liễu Nhứ cắn môi, tủi thân đến đỏ mắt, "Chị Lưu, lần này thật sự không phải em, em không đẩy cô ta, cô ta đẩy em trước." 
Đẩy ả rồi cùng nhảy xuống ư? 
Khương Cửu Sênh cần gì phải dùng thủ đoạn tầm thường như vậy để làm tội bản thân chứ? 
Lưu Linh mỉa mai: "Cô tin không?" 
Liễu Nhứ cắn chặt răng, không sao nén nổi cơn giận, đáy mắt tràn ngập sự không cam lòng. 
"Đừng trả lời bất cứ điều gì cả, bây giờ nói gì cũng sai." 
"Em biết rồi." 
Dặn dò Liễu Nhứ xong xuôi, Lưu Linh đến phòng nghỉ Khương Cửu Sênh với danh nghĩa giải trí Tần thị. Mạc Băng lạnh mặt thể hiện thái độ, hất cằm nói: "Nghệ sĩ nhà tôi bị thương nặng, không tiếp khách." 
Dứt lời, Mạc Băng sập cửa. 
Lưu Linh đuối lý, đành phải ủ rũ trở về. 
Còn Khương-Cửu-Sênh-thương-nặng-không-tiếp-khách đang ôm Bác Mỹ uống sữa chua. Bác Mỹ cũng muốn uống, Khương Cửu Sênh không cho, đành rót cho nó cốc sữa không béo. 
Tô Khuynh nhìn chằm chằm hai chân cô: "Thật sự không sao chứ?" 
"Ừ." Khương Cửu Sênh ngồi xổm, tay phải cầm bình sữa, vươn bàn tay trái bó bột vuốt lông Bác Mỹ. 
Đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716365/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.