Dịch: Duật Lam
Giọng Thương Dữ nhè nhẹ: “… Tên cậu ấy là Thời Ôn.”
Cái tên này phát ra từ miệng anh ta, thế mà ngẫm đến lại chẳng hề xa lạ chút nào.
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, gọi điện thoại anh ta cũng không kiên nhẫn chỉ trả lời tiếng một, mỗi lần anh ta về căn phòng đó cũng chỉ là vì giải quyết nhu cầu sinh lý – Dù sao thì theo pháp luật Đế Quốc, sau khi đánh dấu chỉ có thể cùng với bạn đời phát sinh quan hệ, nếu không sẽ là phạm pháp – Kể cả như vậy, tên của cái người kia đối với anh ta vẫn không hề quan trọng như cũ, khi thường anh ta đến “Alo” cũng không cần mở miệng, sau khi vào nhà trực tiếp ôm chặt cái người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lẫn vui mừng đó, khéo cậu ấy lên giường.
Sau khi vui vẻ dây dưa, bình thường anh ta sẽ mãn nguyện ngủ một giấc, vì đã làm tốt việc chuẩn bị cho ngày hôm sau nghỉ phép, nhưng lúc nào cũng bị hương thơm đồ ăn của cái người kia làm thức giấc từ sáng sớm, cái cảm giác phảng phất hương vị gia đình đó… anh ta không hề thấy phản cảm.
Cái người kia lấy ra hết những khả năng mình có, muốn lấy lòng đối tốt với anh ta, ví như đặc biệt đi tìm cách dạy nấu cùng nguyên liệu của địa cầu cổ, bỏ thời gian nhiều gấp mấy lần AI để làm cho anh ta những món ăn vừa ý – Trước đây anh ta thấy được, chỉ là lạnh lùng nghĩ cái người kia có lẽ đang bù đắp cho việc bỏ thuốc khiến mình không thể không bị buộc chặt làm một, cho dù đồ ăn khiến anh ta rất hài lòng, anh ta lại lười nói ra dù chỉ một lời khen ngợi, thường thường ăn xong liền chạy về làm việc, không để cho cái người kia một chút hi vọng cỏn con nào.
Mà bây giờ….
Giây phút biết được khởi đầu của mọi chuyện chỉ là một sai lầm, trong lòng Thương Dự không khỏi xuất hiện cảm giác hoảng hốt.
Cái người kia có từng giải thích không…
Trí nhớ của anh ta rất tốt, lập tức nhớ về khung cảnh ngày hôm ấy.
Vào đêm vũ hội tốt nghiệp kia, anh ta tỉnh dậy trên giường, một loại cảm giác căm phẫn vì bị phản bội và lợi dụng khống chế hết mọi cảm xúc của anh ta, anh ta lạnh giọng trách mắng cái người kia, mà cái người kia chỉ mang vẻ mặt thẫn thờ nằm trên giường.
Cái người kia sau khi nghe anh ta chỉ trích, chỉ nhẹ giọng nói: “Không phải…”
Mà bản thân anh ta chỉ châm chọc cười lạnh, thậm chí từ chối nhìn cậu ấy dù chỉ một cái.
“Không phải cậu, còn có thể là ai?”
…
Bạn tốt kì quái nhìn anh ta một lúc, do dự nói: “Thương Dữ, cậu sao thế?”
Thương Dữ khôi phục tinh thần, vậy mới phát hiện tối nay anh ta trong mắt người khác kì lạ đến thế nào.
“Hình như, ở đâu đó đã xảy ra sai lầm rồi.” Anh ta mơ hồ, lẩm bẩm nói.
Bạn tốt thấy anh ta như vậy, càng thêm nghi hoặc, đang muốn mở miệng thì Thương Dữ đột nhiên đứng dậy.
“Tôi có việc phải về trước đây.”
Anh ta đột nhiên muốn trở về nơi cái người kia ở đó.
Hình như cách lần trước đến, đã là rất lâu rồi…
Nếu như ngay từ ban đầu là một sai lầm, cái… cái người đó, cho dù thế nào đi nữa cũng không nên phải gánh chịu đối đãi như vậy của anh ta, thậm chí… kéo dài những mười năm ròng.