Cũng may mỗi khi Tạ Lâm say tỉnh lại đều sẽ không nhớ gì, nếu không chắc anh cũng cảm thấy mất mặt chẳng biết chui vào đâu.
Trình Dư cảm thấy hối hận vì lúc đó không thể cầm điện thoại lên quay lại, không phải để cười nhạo anh mà chỉ muốn giữ cho riêng mình, nhìn anh đáng yêu chết đi được.
Uống rượu say như vậy mà ngày hôm sau Tạ Lâm vẫn cố lết một thân toàn mùi rượu đi làm, cậu muốn anh nghỉ ngơi một hôm trước nhưng Tạ Lâm nói còn chuyện chưa xử lý xong, lúc rời nhà sắc mặt anh rất khó chịu, cứ như bị ai chọc giận không bằng.
Tạ Lâm còn quay qua nhìn cậu hắng giọng nói: "Em nhớ đi tập lái xe đi đấy, tôi nộp học phí luôn rồi."
"Dạ." Trình Dư sờ nhẹ sống mũi ngoan ngoãn nhìn anh rời đi.
Đột nhiên Tạ Lâm quay lại vuốt nhẹ lên mái tóc hơi xù của cậu, sau đó lại như điện giật rụt tay về, anh ngập ngừng nói:
"Tôi đi đây."
"Anh đi cẩn thận."
Trình Dư nhìn anh đi rồi mới ngơ ngác sờ lên chỗ anh vừa chạm vào, sau đó khẽ cúi đầu mỉm cười, cậu cứ như cô vợ nhỏ tiễn chồng đi làm vậy.
Hôm nay trong lúc đang làm việc bỗng dưng Lương Niên nhắn tin cho cậu than vãn, cậu nhìn tin nhắn mà hơi giật mình.
Lương Niên: [Tôi cảm thấy ở thành phố Nam nào bí bách quá, có lẽ hai tháng sau sẽ sang Mỹ. Cậu bạn nhỏ, có muốn đi cùng tôi không?]. harry potter fanfic
Trình Dư: [Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-can-toi/2435767/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.