Chu Nam Trạch sửng sốt một hồi lâu mới dại ra nói: "À, đấy......"
"Cậu biết." Trạm Mặc ngắt lời.
Chu Nam Trạch: "......"
Vớ vẩn, một thằng trai thẳng ru rú trong nhà, lưu mọi loại meme bê đê vào thế kỷ 21 thì sao mà không biết đáp án cho câu hỏi này?
Nhưng thế giới này có internet nhưng không có trai thẳng ru rú trong nhà thì sao mà giải thích giờ?
"Ối dồi......" Cậu hàm hồ bảo: "Có thể là tớ biết khá nhiều, và sau này cậu cũng sẽ hiểu thôi. Internet dạy cậu nhiều kiến thức mới lạ lắm."
Trạm Mặc nghe có vẻ cũng đúng, bèn gật đầu mở ngăn kéo lấy tai nghe cắm vào máy tính bảng đang dùng. Y bấm mở trình duyệt, đưa một bên tai nghe cho Chu Nam Trạch.
"Cậu biết khá nhiều?" Khuôn mặt của Trạm Mặc vẫn lãnh đạm. "Thế thì học thêm."
Chu Nam Trạch đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn.
Lúc âm thanh khó nói vang lên trong tai nghe, cậu Chu – người luôn cho rằng mình chẳng có vấn đề gì cả, bắt đầu ngẫm lại hành vi của mình.
Thế cuối cùng là vì sao? Vì sức mạnh thần kỳ nào, cái kiểu cốt truyện điên rồ nào, tiến triển độc hại nào ——
Có thể bắt cậu coi GV với trùm cuối??
Chu Nam Trạch bên này đớn đau bứt óc, và bên kia Trạm Mặc bên này vô cùng đau đớn mà nghĩ lại, mặt khác một bên, Trạm Mặc với phát ngôn gây sốc không ngừng bẻ gãy mạch suy nghĩ của cậu.
"Thế cũng được sao?"
"Chỗ đó...... Sướng thật hả?"
Miệng thì nói mấy từ xấu xa mà mặt thì tỉnh bơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-am-hieu-cong-luoc-hon-tui/1062095/chuong-13.html