Editor: Mạc Lam Như
Ngồi bên trong ghế sô pha, cha một bên vuốt ve tôi, vừa nhìn quyển sách trên tay, trông rất là nhàn nhã.
Tôi lấy điều khiển trên bàn, nhàm chán chuyển kênh.
Cha nói hôm nay nhà có khách, hiện vẫn đang ở nhà đợi, nói rằng vị khách này rất quan trọng.
Tôi ngược lại cảm thấy vị khách trong lời cha nói cũng không có quan trọng đến thế. Bởi vì sau bữa sáng, cha vẫn luôn bên cạnh tôi, bất luận là làm cái gì, cũng luôn đem tôi ủng trong ngực.
Tắt TV đi, tôi tùy tiện ném điều khiển qua một bên, hướng về phía sau, khẽ dựa vào ***g ngực cha.
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài. Mễ Khải, hiện tại không phải là đang tìm tôi khắp nơi đấy chứ?
Tôi có thể tưởng tượng anh cùng Hàn Sách trong hẻm nhỏ, khắp nơi mà nghe ngóng tin tức của tôi, kêu gào tên tôi, hướng người qua đường hỏi thăm tin tức của tôi.
Hai người chờ thêm một chút thôi, tôi đã nghĩ ra cách để ra ngoài, hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian. Chờ một chút nữa, nhẫn thêm chút nữa, lui một bước, sau sẽ là trời cao biển rộng.
Cha buông sách, thật lâu nhìn về phía khuôn mặt mơ màng của tôi.
Cha nhẹ nâng mặt của tôi lên, chậm rãi mà vuốt ve.
Tôi mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt ôn nhu cùng thống khổ của cha.
Tôi đưa tay khẽ chạm vào nếp nhăn trên khóe mắt của cha, tràn ra một dáng vẻ tươi cười.
Cha chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-tu-troi-buoc/2393275/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.