Editor: Mạc Lam Như
Đeo ba lô trên lưng, đi ra khỏi nhà, tôi quay đầu lại nhìn căn nhà cùng cảnh vật quen thuộc. Thu hồi ánh mắt, tôi dứt khoát bước đi.
Không chần chừ, tôi cởi bộ đồng phục ra, ném vào thùng rác. Lấy ra chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn, tôi mặc vào. Gọi một chiếc taxi, đi về phía bến xe.
Mua một vé xe chuyến gần nhất, tôi chỉ muốn mau mau rời khỏi thành phố này, hoàn toàn không để ý tới nơi mình sẽ tới.
Ngồi trên xe, thẳng đến trạm thu phí, nhìn thấy Viễn Sơn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, tôi mới có tâm tình suy xét rốt cuộc mình muốn đi đâu.
Hiện tại đã tự do, chỗ nào tôi cũng có thể đi rồi, không còn ai kiềm chế, trói buộc tôi nữa rồi.
Ngoài cửa sổ xe là bầu trời bao la, ánh nắng rực rỡ, hàng cây xanh mướt, còn có chim chóc ríu rít bay qua. Hiện tại, một góc trời trong xanh này đã là của tôi. Tôi cũng có thể thỏa thích bay lượn, giống như chim chóc, tự do tự tại, sung sướng vô cùng.
Tôi nghĩ, tôi muốn tới bờ biển. Ở đó, tôi có thể như những chú chim tự do bay lượn trên bầu trời cũng có thể như con cá thỏa sức vùng vẫy trong nước. Như vậy. Mới thật sự là cuộc sống chứ.
Trong xe khách đường dài, người bên trong chủ yếu đang mê man, mà tôi, lại đang mỉm cười.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này, tôi đã chính thức ngồi trên xe, đã rời khỏi nhà.
Tới một thành phố không biết tên, tôi không dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-tu-troi-buoc/112509/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.