Thân phận Tiêu Xu cao nhất trong mấy người, quan hệ cùng Diêu Tích cũng không tệ, hỏi nàng nửa ngày, thấy nàng chỉ khóc không đáp, lông mày liền nhăn lại. Nàng dứt khoát không hỏi, trực tiếp lấy tờ giấy kia từ dưới cánh tay Diêu Tích ra ngoài. Đọc xong liền hiểu rõ.
Hiển nhiên, phong thư này vốn không phải viết cho Diêu Tích, mà là viết cho phụ thân Diêu Tích, thái tử thái phó Diêu Khánh Dư. Diêu thái phó đọc xong liền, chuyển cho Diêu Tích nhìn. Nhưng ông không nói gì thêm.
“Trương Già này lại là nhân vật như thế…” Tiêu Xu đọc xong cũng khẽ trầm giọng than một câu.
Nàng thật ra thích người mạnh mẽ, rất không kiên nhẫn nghe người ta khóc, cho nên nói với Diêu Tích: “Đừng khóc, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Tiếng khóc của Diêu Tích nhỏ lại. Tiêu Xu mới hỏi: “Vài ngày trước ngươi mới nói, không muốn cửa hôn sự này. Bây giờ Trương Già chủ động viết thư từ hôn, không cần ngươi tốn tâm tư thủ đoạn giày vò, chẳng lẽ không tốt?” Diêu Tích cúi đầu, không ai thấy rõ thần sắc nàng, mới vừa khóc nhỏ đi ẩn ẩn đè nén, giờ lại khóc lên. Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi liếc mắt nhìn nhau, biết chuyện không nên nói chỗ đông người, cũng đoán được tâm tư Diêu Tích, liền nói: “Đi vào nói đi.” Nói xong hai người liền giúp đỡ Diêu Tích đứng dậy, đi trong phòng nàng.
Đám người còn lại nhìn nhau. Phương Diệu sắc mặt cổ quái, kim đồng hồ của la bàn trong tay theo động tác ngoái nhìn của Phương Diệu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-ninh/2976228/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.