Càng bình tĩnh, càng thể hiện lòng người chấn động.
Tiếng ve huyên náo ẩn trong tàng cây, lại càng làm nổi bật sự yên lặng khiến người ta sợ hãi trong thời khắc này.
Khương Tuyết Ninh giống như không nghe thấy gì cả, ngay cả tiếng ve kêu ngay ngoài cửa sổ, cũng giống như xa tận chân trời, duy chỉ có nhịp tim mình đập càng lúc càng nhanh, cùng với mạch đập truyền qua từ lòng bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay nàng, rõ ràng như vậy, làm cho người ta sợ hãi như thế!
Bích Độc Đường không sánh được với Chước Cầm Đường.
Chước Cầm Đường thường ngày còn có hạ nhân hầu hạ, nhưng Bích Độc Đường thì không ai dám tùy tiện tiến gần một bước, giờ khắc này, ngoài hai người họ ở cửa ra thì không có ai khác.
Trước đây Khương Tuyết Ninh cũng đã từng nghĩ, rốt cuộc Tạ Nguy thấy mình thế nào?
Chán ghét, không thích?
…
Bất kể thế nào, đều chưa từng nghĩ đến thời điểm này ngày hôm nay. Đó là khả năng mà nàng sẽ không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ, cũng bị nàng loại trừ ngay từ đầu!
Nhưng tất cả đã bị Tạ Nguy phá vỡ.
Nàng ở kiếp trước thật sự không phải tiểu cô nương chưa trải qua thế sự, không biết suy xét lòng người.
Nếu không phải Tạ Nguy này quá mức đặc thù, có lẽ không đến mức tận hôm nay nàng mới nhận ra.
Khương Tuyết Ninh cật lực siết chặt tay, mới có thể miễn cưỡng khống chế được bản thân.
Bàn tay đang nắm chặt cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-ninh/2975735/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.