Chương trước
Chương sau
Bên trên là chữ viết chi chít nhau, đó là phong thư cấp báo từ biên quan gửi đến, nhưng ở dưới cùng lại có dấu chu sa ngự phê màu son!

Thời khắc đọc xong, một cảm giác hoang đường vô biên bao phủ nàng.

Khương Tuyết Ninh quả thực không dám tin những chữ cuối cùng mình vừa thấy, nước mắt hòa cùng hận ý và không cam lòng, phút chốc rơi xuống, thấm vào bút tích đã khô kia.

Vệ Lương từ trên lầu đi xuống, cũng không biết thân phận người đến, lại càng không biết Khương Tuyết Ninh cùng người vừa nãy có quan hệ gì, nhưng một tiếng “Tiên sinh” lọt vào tai, thực sự có chút không tầm thường.

Hắn nào từng thấy cô nương rơi lệ?

Nhất thời quả thực không biết làm sao.

Ngón tay Khương Tuyết Ninh nắm chặt tờ giấy kia lại chậm rãi nắm chặt, chỉ nói với Vệ Lương: “Về đi.”

Nếu ban nãy hắn nghe thấy câu này, chỉ e sẽ lập tức mừng rỡ vô cùng.

Dù sao như vậy có nghĩa hắn có thể lén trốn đi rồi.

Mà thời khắc này, Vệ Lương đáp một câu, nhưng muốn chạy cũng không dám chạy, sợ nàng thế này sẽ xảy ra chuyện gì.

Khương Tuyết Ninh đứng yên tại chỗ một lúc, cất tờ giấy viết thư này đi, mới bảo người lúc nãy mình dẫn theo, ở lại nói với Vưu Phương Ngâm còn đang ở Thanh Viên nghị sự chưa kết thúc, sau đó nàng về Tà Bạch Cư trước.

Vưu Phương Ngâm biết hôm nay nàng dự định gặp Lữ Hiển.

Nghị sự trong Thanh Viên vừa kết thúc Vưu Phương Ngâm liền tới Quan Lan trà lâu, lại không thấy người đâu, nhận được lời truyền lại, nàng cũng vội vàng trở về Tà Bạch Cư, thì thấy Khương Tuyết Ninh đã cho mọi người chung quanh lui đi, một mình ngồi ở thủy tạ ngẩn người nhìn cần câu gác trên lan can.

Trực giác nói cho nàng biết, dường như đã xảy ra chuyện gì mình không biết.

Nàng do dự một lát, tiến đến.

Giọng nói nhỏ nhẹ hơn, như sợ quấy rầy Khương Tuyết Ninh, chỉ hỏi: “Cô nương đoán không sai, mặc dù những ngày này Lữ Hiển không ở Kim Lăng, nhưng vừa đến ngày quan phủ cấp phát chứng từ cho phép buôn bán vận chuyển muối thì liền lập tức bôn ba đường dài mỏi mệt cũng xuất hiện ở Thanh Viên. Ban nãy khi nghị sự kết thúc, mọi người ra ngoài ngay. Cô nương không gặp hắn sao?”

Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Không cần gặp nữa.”

Vưu Phương Ngâm sửng sốt.

Khương Tuyết Ninh lại hỏi: “Chuyện chứng từ buôn muối sao rồi?”

Vưu Phương Ngâm nói: “Vốn dĩ đã chuẩn bị số ngân lượng lớn, nhưng lúc nghị sự tại Thanh Viên, quan viên tuần tra buôn bán muối dọc hai bờ Tần Hoài lại nói chúng ta đã từ đất Thục tới, không nên lẫn vào việc buôn muối Giang Nam, ngay cả cơ hội đấu giá cũng không cho. Nói ra cũng kỳ lạ, dù Lữ Hiển đi, nhưng chỉ góp vui, không hề cạnh tranh giá cao hay chứng từ buôn muối bao nhiêu cả.”

Khương Tuyết Ninh không hề kinh ngạc.

Câu nói của Tạ Nguy dưới lầu Quan Lan trà lâu không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, lặp lại hết lần này đến lần khác, như kéo tơ bóc kén, dần dần đan thành một phỏng đoán gần như điên cuồng ở đáy lòng nàng!

Đang lúc này, trong kinh thế cục triều đình bên bờ bão tố, tranh đấu giữa Thiên Giáo và Phật môn càng ngày càng nghiêm trọng, Tạ Nguy đến Giang Nam cũng thôi đi, còn nói ba ngày sau sẽ đi biên quan…

Nếu đổi thành người khác, Khương Tuyết Ninh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Dù sao đó là suy đoán đáng sợ đến mức nào!

Nhưng hết lần này tới lần khác, người nói ra lời này lại là Tạ Nguy.

Hộp gỗ có khóa mang theo, được đặt trên bàn bên cạnh.

Tờ giấy cũng đặt cạnh hộp.

Khương Tuyết Ninh quay đầu, mở khóa, từ từ mở hộp gỗ ra, bên trong không có châu báu gì, cũng không có trân bảo, chỉ có một nắm đất cũ đã nhiều năm.

Vưu Phương Ngâm bỗng nhiên ý thức được điều gì.

Khương Tuyết Ninh cười với nàng ấy như muốn trấn an, nói: “Còn phiền Phương Ngâm sớm tính toán rõ tiền, ngân lượng cùng sản nghiệp có thể dùng đến trong tay chúng ta, ta sợ sắp chết mới trù tính lại không kịp.”

Vưu Phương Ngâm trầm mặc thật lâu, nói: “Vâng.”

Khương Tuyết Ninh nâng hộp, cất tờ giấy kia, trở về phòng mình.

Nàng vốn đã hẹn Lữ Hiển lại không đi gặp, Lữ Hiển cũng không phái người đến hỏi.

Buổi chiều ngày thứ ba, Vưu Phương Ngâm đã kiểm kê suốt mấy đêm mới xong rất nhiều khoản phức tạp, Khương Tuyết Ninh liền ngồi xe ngựa lập tức ra ngoài, đi đến biệt quán mà Lữ Hiển ở đã thám thính được mấy ngày trước.

Nói này cũng được xem như nơi an tĩnh giữa chốn phồn hoa, một ngõ nhỏ bên sông Tần Hoài.

Xe ngựa vừa đến đầu ngõ, nàng vén rèm xe lên, đã trông thấy đầu ngõ có một ông lão bán than trông giống như người nào đó từng thấy trong đoàn người dưới lầu hôm trước.

Khí tức của đối phương bị ẩn giấu, trong mắt có tinh quang.

Dù vừa nhìn đã thấy nàng, nhưng không phản ứng gì, cúi đầu tiếp tục rao hàng.

Khương Tuyết Ninh biết mình đến đúng nơi rồi.

Nàng xuống xe ngựa, đi vào trong ngõ.

Trận mưa thu trút xuống đêm qua, tiết trời chuyển lạnh, từ bên kia tường viện cạnh ngõ thoảng hương hoa quế thơm, lại hết sức yên tĩnh. Cuối ngõ có một sân viện vắng vẻ an tĩnh, cổng có người canh giữ, lúc, Khương Tuyết Ninh dừng chân, lại gặp một cố nhân không ngờ tới ở nơi này.

Đó là một nữ tử điềm tĩnh đạm bạc.

Nữ tử mặc váy dài xếp nếp xanh lam nhạt, trên người không mang phục sức rườm rà, chỉ có đôi khuyên tai bạch ngọc như mảnh trăng non bên tai, eo thắt đai ngọc, lại mang mấy phần phong tư tựa tùng bách.

Giờ khắc này trong tay nàng đang cầm một tập thơ, đứng trước bậc thềm.

Hai năm qua, Khương Tuyết Ninh từng gặp đối phương.

Đó là vị tiểu thư nhà thượng thư năm đó suýt nữa trở thành thư đồng Ngưỡng Chỉ Trai, Phàn Nghi Lan.

Lúc trước nàng từ kinh thành đi đất Thục, Phàn Nghi Lan cũng vừa khéo đang ở đó, xem như có chút quen biết với nàng.

Tính tình đạm bạc, tuy là nữ tử, nhưng lại có mấy phần giống ẩn sĩ, Khương Tuyết Ninh rất có hảo cảm với nàng.

Thời gian ở đất Thục, hai người từng cùng nhau du sơn ngoạn thủy.

Về sau Phàn Nghi Lan rời đất Thục, hai người mới không liên lạc nữa.

Không ngờ, giờ gặp lại ở đây.

Nàng đi tới, thì nghe Phàn Nghi Lan nói với người ở cổng: “Học sinh Phàn Nghi Lan, ngày trước từng được Tạ tiên sinh chỉ giáo, một chữ là thầy nửa chữ cũng là thầy, tình cờ nghe nói tiên sinh đang ở Kim Lăng, nên đặc biệt đến bái kiến.”

Dường như người gác cổng kia nhận ra nàng, chỉ nói: “Cô nương đã tới ba lần rồi.”

Phàn Nghi Lan tựa hồ hơi ngại: “Xin thông truyền giúp.”

Người ở cổng mới nói: “Vậy cô nương chờ một lát, ta đi xem sao.”

Phàn Nghi Lan nói một câu cảm tạ, cũng không hề mất kiên nhẫn, chỉ nhìn người kia rời đi, bản thân thì đứng yên chờ đợi.

Dung mạo nàng không quá khiến người khác chú ý, nhưng y phục xanh nhạt mang cảm giác thanh bạch lại khiến người khác cực kỳ hâm mộ.

Khương Tuyết Ninh đi đến gần, mới nhìn rõ tập thơ tay nàng đang cầm.

Phải rồi.

Năm đó Phàn Nghi Lan có tài thơ văn, vốn tham dự tuyển thư đồng Ngưỡng Chỉ Trai, ai ngờ một câu “Trong hoàng cung không có thơ hay” của Tạ Nguy, dễ dàng đánh trượt nàng, cũng dường như thức tỉnh nàng, thành toàn cho nàng thành tài nữ được kẻ sĩ xưng tụng hiện tại.

Phàn Nghi Lan vốn có mấy phần thấp thỏm, lúc Khương Tuyết Ninh còn ở xa, nàng nói chuyện với người trước cổng, không hề nhận ra.

Mãi tận khi người đến gần, nàng mới phát hiện.

Sau thoáng kinh ngạc, bình tĩnh nhìn lại, lập tức cười lên: “Khương Nhị cô nương, sao ngươi cũng đến đây?”

Khương Tuyết Ninh tránh không nói đến ý định mình đến đây, thi lễ chào hỏi, nói: “Phàn tiểu thư là đang…?”

Phàn Nghi Lan lại không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Hôm trước đến Kim Lăng, trên đường nhìn thấy Tạ tiên sinh, còn nói là nhìn nhầm rồi, nghe ngóng một phen mới biết là thật. Ta từng chịu ân chỉ giáo của tiên sinh, không dám quên.

Thế nên chỉnh lý vài bài thơ đến tiếp kiến tiên sinh, thứ nhất là cảm tạ ân đức tiên sinh, thứ hai là xin tiên sinh chỉ dạy thêm chút ít. Có điều hai lần đầu đến, đều nói tiên sinh đang nghỉ ngơi, không dám quấy rầy, cho nên hôm nay lại tới lần nữa.”

Khương Tuyết Ninh không đáp lời.

Phàn Nghi Lan nhắc tới còn thấy buồn bực: “Nói ra cũng lạ, hôm trước ta đến vào buổi chiều, nghe nói tiên sinh đã nghỉ ngơi, hôm qua đặc biệt đến sáng sớm, cũng nói tiên sinh đang nghỉ ngơi…”

Hôm trước đến hôm qua.

Đáy lòng Khương Tuyết Ninh như bị đánh đổ bình ngũ vị, cũng không rõ rốt cuộc vì tâm sự gì, trả lời câu này của Phàn Nghi Lan, chỉ chậm rãi cười khẽ, nói: “Có lẽ là mới tới Kim Lăng, dọc đường gian nan, quá mệt thôi.”

Mới tới Kim Lăng?

Phàn Nghi Lan nhìn nàng hơi kinh ngạc.

Giờ khắc này nàng mới chợt ý thức được, Khương Tuyết Ninh chỉ hỏi nàng tới làm gì, lại chưa từng nói vì sao mình tới.

Nàng muốn hỏi cho rõ.

Lúc này Kiếm Thư mặc y phục xanh thẫm đi từ bên trong ra, vốn muốn ra ngoài làm việc, thuận tiện đuổi Phàn Nghi Lan đi, vừa ra khỏi cổng đã nói: “Phàn tiểu thư, tiên sinh còn đang nghỉ ngơi, xin cô nương hôm sau lại đến.”

Vừa dứt lời, hắn đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đứng bên cạnh Phàn Nghi Lan.

Trên mặt Phàn Nghi Lan lập tức lộ vẻ thất vọng.

Đáy mắt nàng thoáng qua mấy phần tiếc nuối, chỉ hơi cúi người, nói: “Đã như vậy, hôm khác ta lại đến.”

Ánh mắt Kiếm Thư lại dừng ở chỗ Khương Tuyết Ninh: “Ninh Nhị cô nương…”

Vừa nãy Khương Tuyết Ninh đã nghe lời hắn nói với nói với Phàn Nghi Lan, nên nói: “Vậy ngày mai ta lại đến.”

Kiếm Thư không hề có ý này.

Dù sao hắn đã thấy dáng vẻ đó của tiên sinh nhà mình hai năm trước, biết Khương Tuyết Ninh đặc thù thế nào.

Lập tức vội nói: “Không, xin cô nương đợi một lát.”

Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình.

Phàn Nghi Lan cũng nhìn lại nàng.

Kiếm Thư lại không kịp giải thích gì, quay người liền quay lại biệt quán, rất nhanh sau đó đi ra, bước chân dường như hơi gấp gáp, lần nữa quay lại cổng đã hơi thở gấp, chỉ nói: “Vừa nãy tiên sinh đã thức dậy, mời cô nương vào.”

Phàn Nghi Lan: “…”

Lời này không phải nói với nàng, nàng dễ dàng phán đoán được.

Khương Tuyết Ninh cũng yên lặng chốc lát, mới cất bước đi qua bên cạnh Phàn Nghi Lan, lên bậc thềm, vào trong biệt quán.

Kiếm Thư thì hơi cúi người với Phàn Nghi Lan, sau đó trở lại biệt quán, đi phía trước dẫn đường cho Khương Tuyết Ninh.

Chỉ để lại một mình Phàn Nghi Lan ở đó.

Đứng ngoài cổng biệt quán, nàng như có điều suy nghĩ, cảm thấy có gì đó hơi chua chát nổi lên, nhưng một lát sau lại cười cho qua. Tập thơ do nàng chuyên chú biên soạn mang đến, bị nàng tiện tay nhẹ nhàng ném đi như mây bay, cứ thế buông bỏ.

*

Tạ Nguy bị Kiếm Thư đánh thức.

Ngoài cửa sổ trời sắp tối, ấm hơn phương bắc một chút, trong không khí mang chút hơi ẩm, hắn ngồi dậy, ngẩn ra một lát, mới biết không phải đang ở kinh thành.

Trong bình mai có cắm một cành kim quế.

Giấc ngủ này dường như hơi lâu.

Cháo của phòng bếp nhỏ đã nấu rồi đổi, đổi rồi lại nấu.

Nghe xong lời của Kiếm Thư, hắn khoác áo đứng dậy.

Đao Cầm lập tức bưng cháo nóng đã chuẩn bị sẵn lên, đặt trên bàn, mang lên mấy món ăn kèm, cũng không dám đặt món ăn mặn gì. Chỉ vì dọc đường đến Kim Lăng, Tạ Nguy thực sự không ăn gì, món dầu mỡ thứ nhất sợ ăn không được, thứ hai sợ tổn thương dạ dày, chỉ chọn chút cháo loãng mấy món ăn nhẹ tương đối ổn thỏa.

Hắn cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống ăn cháo.

Không bao lâu, Kiếm Thư đưa Khương Tuyết Ninh đến, hai gò má Tạ Nguy tái nhợt, cháo đã ăn được hơn nửa bát, mí mắt cũng không hề nhấc lên, nói: “Vào đi.”

Bất kể vẻ mặt hay giọng nói, đều không khác chút nào so với năm đó làm tiên sinh cho nàng ở kinh thành.

Phảng phất một phen giằng co ở Bích Độc đường chưa từng xảy ra.

Khương Tuyết Ninh đi tới, quy củ cúi người thi lễ với quy cách sư trò, nói: “Bái kiến tiên sinh.”

Hắn nghe cũng không phản ứng gì lớn, một tay nắm thìa sứ trắng, quấy bát cháo trước mặt, nhìn chút hơi trắng bay lên, không hề hỏi nàng suy tính thế nào rồi, trái lại hỏi: “Dùng cơm chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.