Từ Kim Lăng đi biên quan, Tạ Nguy đi cùng nàng, lấy cớ là giúp Khương Bá Du đón nàng quay về kinh thành. Mà vừa nãy xe đi qua ngã rẽ là xe của Tạ Nguy, bản thân Tạ Nguy lại không nói không rằng trốn vào xe của nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc, Khương Tuyết Ninh có thể phán đoán được…
Bất kể người trong bóng tối là ai, dường như đều đến vì Tạ Nguy.
Trong xe cực kỳ an tĩnh.
Một nửa số ngựa đi theo chiếc xe kia của Tạ Nguy, ngay cả Kiếm Thư đánh xe cũng không hề xuống.
Bên ngoài là âm thanh móng ngựa đi trên đường như thường, còn có tiếng mấy tên thị vệ đi cùng nhỏ giọng nói chuyện, cũng có thể nghe thấy tiếng bánh xe lạo xạo khi băng qua đám cỏ dại, thậm chí cả tiếng hít thở của Tạ Nguy ở khoảng cách rất gần nàng, đang cẩn thận hạ xuống thật khẽ, thật nhẹ…
Cùng với nhịp tim của nàng!
Thời gian chìm trong sự yên lặng căng thẳng cực độ thế này, tựa như bị kéo dài hơn.
Thậm chí Khương Tuyết Ninh khó mà nói rõ rốt cuộc đã qua bao lâu.
Chỉ thấy cả người mình đều tê dại hết rồi, mới nghe thấy Đao Cầm bên ngoài lặng lẽ đến gần thùng xe, nói khẽ một câu: “Dường như bị dẫn qua đó rồi, tạm thời không ai đuổi theo.”
Lông mày nhíu chặt, cơ thể căng thẳng của Tạ Nguy lại không hề thả lỏng.
Môi Khương Tuyết Ninh động đậy muốn nói chuyện.
Nhưng trong tình huống khẩn cấp ban nãy, Tạ Nguy sợ nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-ninh/2975707/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.