Dù sao cũng là đêm giao thừa, mọi người rượu đủ cơm no, còn muốn cầm tay đi ra ngoài thành xem pháo hoa.
Khương Tuyết Ninh lại có chút mơ màng hồ đồ.
Mơ hồ nhớ là Yến Lâm và Thẩm Chỉ Y tới nói với mình cái gì đó, nàng cũng đáp với sắc mặt như thường, nhưng khi nghĩ lại thì không nhớ rõ cái gì cả. Thẳng đến khi bị gió lạnh ngoài đình viện thổi vào mặt, mới chợt tỉnh táo lại.
Yến hội tan.
Mọi người đi xem pháo hoa.
Nàng lấy cớ mệt mỏi không đi cùng bọn họ, một mình trên hành lang. Nhưng giờ phút này tập trung nhìn, mới phát hiện thế mà không phải con đường trở về phòng mình, mà là đi đến sân của Tạ Nguy.
Ngày tết đèn lồng đầy màu sắc treo đầy ngoài viện trông vô cùng náo nhiệt, tới nơi u tĩnh này lại thấy thanh lãnh.
Những chạc cây trơ trụi lá nghiêng nghiêng dọc bên hành lang.
Ánh sáng mờ nhạt dừng ở bên chân nàng, làm thân ảnh nàng in lên mặt đất.
Khương Tuyết Ninh thật sự không muốn nghĩ, nhưng mà lời nói của Thẩm Chỉ Y trong bữa tiệc lại trước sau quanh quẩn bên tai nàng, không loại bỏ được, khiến nàng ý loạn phiền lòng.
Lúc ấy trong cung…
Ai biết được vào sinh nhật nàng, lại là ai có bản lĩnh sai sử Ngự Thiện Phòng, còn có thể sai tiểu thái giám thần không biết quỷ không hay đưa một chén mì đến Ngưỡng Chỉ Trai?
Người kia không phải người có khả năng nhất.
Như vậy, người có bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-ninh/2975661/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.