TTạ Nguy vừa rồi nghe hai người bọn họ nói chuyện, tưởng ôn chuyện, vẫn không quá lưu ý, nghe được lời này, nháy mắt nhăn mày lại, cơ hồ lập tức ý thức được trong lời nói của Chu Dần Chi đúng là có sơ hở nho nhỏ.
Hắn nhìn về phía Lữ Hiển.
Lữ Hiển cũng đã nghe rõ ràng lời nói mới vừa rồi của Khương Tuyết Ninh, đáy lòng thất kinh, vẻ mặt ngưng trọng vài phần, chạm đến ánh mắt của Tạ Nguy, liền nói: “Ta tức khắc sai người điều tra rõ.”
Tạ Nguy bổ sung: “Sai người âm thầm điều tra hành tung của hắn, khi chưa điều tra rõ, chớ để người này rời khỏi Hân Châu.”
Lữ Hiển nói: “Được.”
Bây giờ Chu Dần Chi ở Cẩm Y Vệ có địa vị số một, vô duyên vô cớ có hơn nửa tháng thời gian không biết tung tích, lại là thời điểm đặc biệt như vậy, liên lụy trong đó không nhỏ. Hắn không dám trì hoãn, lập tức xoay người đi xuống dưới thành lâu, đi tìm người thu xếp các loại công việc.
Khương Tuyết Ninh cũng thấy hãi hùng khiếp vía, càng nghĩ càng cảm thấy việc này không ổn, cũng không biết Chu Dần Chi có mục đích gì.
Nhưng tóm lại sớm chút rời khỏi nơi thị phi này thì tốt hơn.
Nàng không rảnh lo nói thêm cái gì nữa, xoay người cũng muốn đi.
Không ngờ tới Tạ Nguy nhanh tay lẹ mắt, thế mà một tay giữ chặt nàng, ánh mắt dừng trên mặt nàng, thế mà nói: “Ngươi đối với mấy chuyện vụn vặt trong cung, biết được rất rõ ràng nhỉ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-ninh/2975657/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.