Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Nguy đã không thấy tăm hơi.
Bên gối trống rỗng.
Lúc Khương Tuyết Ninh mở mắt ra ngồi dậy, nhưng thật ra phát hiện đầu tóc ướt nhẹp hôm qua đã được người khác cẩn thận lau khô. Nói chuyện với Vệ Lương ở ngoài thành mấy canh giờ, đến cửa thành gặp được Trương Già, trở về còn phải hầu hạ tổ tông, nỗi lòng nàng phiền loạn áp lực, thậm chí quên mất mình ngủ như thế nào.
Nơi này vốn là phòng của Tạ Nguy.
Chẳng qua chắc là hắn đã dặn dò trước, hai nha hoàn Đường nhi Liên nhi đã sớm chờ ở ngoài cửa hầu hạ, thậm chí còn có cả Kiếm Thư.
Sáng sớm sau khi ăn cháo xong, Chu Kỳ Hoàng liền tới bắt mạch.
Nàng kỳ quái: “Làm gì vậy?”
Kiếm Thư khom người nói: “Tiên sinh lúc đi đã dặn dò, hôm qua ngài trở về bị dính mưa, sợ ngài bị phong hàn, nên bảo mời Chu đại phu tới xem một chút.”
Khương Tuyết Ninh liền nhớ tới: “Tiên sinh nhà các ngươi đâu?”
Kiếm Thư cũng không dám liếc nhìn nàng một cái nào, nhỏ giọng nói: “Rạng sáng tiền tuyến có cấp báo, trời còn chưa sáng tiên sinh đã đến chỗ quân đội.”
Trời còn chưa sáng đã đi rồi?
Thật đúng là “Sạch sẽ lưu loát”!
Khương Tuyết Ninh ngạc nhiên trong giây lát. Hai đời làm người, nàng thế mà lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác bị người ta cưỡng dâm, có chút giận sôi máu, suýt nữa không trợn trắng mắt. Trong lòng vốn nghĩ rằng, chờ sáng nay bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-ninh/2975619/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.