Khương Tuyết Ninh nghe hắn nói “Trở về”, lại còn dùng “Chúng ta”, đáy mắt mang theo vài phần bỡn cợt, muốn hỏi lại hắn: “Trở về chỗ nào cơ?”
Tạ Nguy mím chặt môi, nhìn nàng không nói lời nào.
Khương Tuyết Ninh liền nhịn không được buồn cười.
Qua một lúc lâu sau, vành tai hắn ửng đỏ, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, ra vẻ đạo mạo mà hộc ra hai chữ: “Học đàn.”
Nàng thiếu chút nữa lăn ra cười.
Tạ Nguy lại không có biện pháp nào đối với nàng, đơn giản một tay cầm dù, một tay vòng quanh nàng, đưa nàng rời khỏi thiên điện cung Khôn Ninh.
Trịnh Bảo cầm một danh sách trong tay tới tìm.
Không đợi hắn mở miệng, Tạ Nguy đã liếc hắn một cái, lập tức chặn miệng hắn, nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện lớn chết người thì ngày mai tới hỏi.”
Trịnh Bảo tức khắc không nói gì.
Một câu cũng không dám nói tiếp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Nguy đưa người đi.
Khương Tuyết Ninh dẫm lên bậc thang đã bị phủ một lớp tuyết hơi mỏng đi xuống dưới, chỉ cười: “Ngươi cũng quá bá đạo một chút đi, hôm nay thu xếp không xong, ngày mai còn cần bọn họ bố trí, trì hoãn không tốt lắm.”
Tạ Nguy nói: “Ngươi có ý kiến gì?”
Khương Tuyết Ninh vội vàng lắc đầu, giả bộ nói: “Tiểu nhân làm sao dám, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”
Tạ Nguy không đáp lại lời nàng.
Khi hai người ra khỏi cửa cung Khôn Ninh, có lẽ là hôm nay người đến người đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-ninh/2975595/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.