“Con muốn ăn anh đào.”
“Mùa đông tìm cho con chỗ nào?”
“Vậy muội muội muốn ăn thì sao?”
“Cũng không có.”
…
Tạ Thiêm hơn ba tuổi xuống xe ngựa, cùng Tạ Nguy đi về phía cửa cung, vừa đi vừa hỏi. Nghe thấy Tạ Nguy nói mùa đông không có anh đào, bé liền không vui, còn lôi cả muội muội của bé ra.
Nào ngờ Tạ Nguy vẫn trả lời giống thế.
Tuổi bé tuy nhỏ, nhưng ngũ quan rất đẹp, trắng trẻo nõn nà, vừa nhìn liền biết ngay là thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của cha mẹ bé.
Mấy hôm trước, bé tranh luận với muội muội, phụ thân với mẫu thân ai lợi hại hơn.
Muội muội khăng khăng nói là phụ thân.
Tạ Thiêm mặc dù chỉ sinh ra trước nàng hai khắc, nhưng đã làm ca ca, là có trách nhiệm dạy nàng hiểu lí lẽ, thế là khuôn mặt nhỏ nghiêm túc uốn nắn nàng: “Nhất định mẫu thân lợi hại hơn, muội còn nhỏ, không hiểu. Người khác đều nghe phụ thân, nhưng người khác cũng nghe mẫu thân, với lại phụ thân cũng nghe mẫu thân.”
Tạ Uẩn rất tinh nghịch, hai cái tay nhỏ lật ra lòng trắng mắt, thở phì phì nói: “Không nghe không nghe, ca ca im đi!”
Hôm nay tiểu tử tên Thẩm Gia nhà công chúa cô cô trong cung đó tổ chức sinh nhật, nha đầu Tạ Uẩn kia vừa nghe, chỉ mong đi ăn chực, sáng sớm dán mẫu thân không buông, khăng khăng đòi vào cung sớm góp vui.
Mẫu thân không có cách nào, mới đưa bé đi.
Tạ Thiêm bây giờ nhớ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-ninh/2975584/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.