Thời tiết mùa đông lạnh thấu xương, hít sâu một cái, hơi lạnh xông thẳng vào trong lòng, khiến cho người ta run rẩy. Đàm Thanh Tuyền tiện tay vẫy một chiếc taxi, đi đến tiệm mì của Lưu Tư.
Vẫn là cửa hàng nho nhỏ đó, nhưng lại không thấy trang hoàng giấy màu rực rỡ và náo nhiệt như tiệm cơm bên cạnh, ngay cả câu đối trên cửa cũng không có. Nhưng cách một con đường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, Lưu Tư đang ngồi bên cạnh cửa sổ lớn, chăm chú làm việc gì đó.
Đàm Thanh Tuyền thở ra một ngụm khí, trong lòng thả lỏng, chậm rãi bước đi thong thả đến trước cửa tiệm.
Đẩy cửa ra, Lưu Tư ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Cô gái mỉm cười: “Em còn tưởng anh sẽ không tới đây nữa.”
Đàm Thanh Tuyền đi đến bên cạnh nàng: “Anh còn nợ em tiền hai bát mì.”
Cô gái cúi đầu xuống, tỉ mỉ sửa sang lại chiếc khăn len trong tay, không nói gì.
Đàm Thanh Tuyền ho nhẹ một tiếng, nhìn xung quanh: “Hôm nay không mở cửa hàng sao?”
“Ba em ra ngoài có chút việc.”
“À.”
Hai người rơi vào trầm mặc.
Lưu Tư lại lần nữa mở miệng trước: “Đàm ca.” Nàng nói, “Em và ba em phải rời khỏi đây.”
Trong lòng Đàm Thanh Tuyền nhảy dựng lên, y cảm giác toàn thân đều lạnh run, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Là… bởi vì anh sao?”
Lưu Tư ngẩng đầu ngạc nhiên, sau đó dịu dàng cười: “Sao có thể.” Nàng nói, “Làm sao có thể chứ? Tháng trước cô em ở Mĩ ký một hợp đồng rất lớn, lợi nhuận kiếm được rất nhiều. Cô ấy muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-luu/1505900/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.