Hơn nửa tháng này với Lôi Nặc mà nói không được tốt lắm, tính ra hắn tiếp quản Long Hoa bang cũng chưa quá hai ba tháng, không có Chu Hồng, ngay cả những sổ sách cơ bản hắn cũng không hiểu được. Một bên bận rộn đối phó với khiêu khích của Hưng Thuận đường, một bên gấp rút làm quen với công việc trong bang, Đại thiếu gia từ nhỏ đã quen được nuông chiều, cơm bưng nước rót, bây giờ ngay cả thời gian ăn ngủ cũng không có.
A Văn vẫn là nam sủng của hắn, không có Lôi Nặc bên cạnh, liền tự mình đi tìm thú vui. Mỗi ngày đều ra ngoài dạo phố, vàng bạc, trang sức, quần áo, túi xách mua về nhiều vô số, bảo tiêu đi theo y đều không chịu nổi, chưa thấy ai có thể đi dạo liên tục như vậy. Cuối cùng y rủ lòng từ bi, chỉ vào hàng ghế nghỉ ngơi bên hành lang cửa hàng rồi nói với bảo tiêu: “Các người chờ tôi ở đây, thật là, đi chậm như vậy, dạo phố cũng không thoải mái.” Hai bảo tiêu liếc mắt nhìn nhau, thản nhiên ngồi xuống uống trà, nhìn A Văn đi vào cửa hàng quần áo nam ở đối diện.
A Văn cầm lên mấy bộ quần áo kiểu dáng mới nhất ướm lên người, nhân viên cửa hàng ân cần đứng bên cạnh giới thiệu. Y tùy tay cầm một bộ, nhân viên giúp y mở cửa phòng thử đồ, A Văn đi vào. Phòng thử đồ rất rộng, A Văn khóa cửa lại, để quần áo xuống, sau đó gõ nhẹ hai cái lên bức tường. Bức tường kia không tiếng động mở ra, thì ra là một cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-luu/1505898/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.