Chiếc xe màu đen của Chu Hồng chỉ cách Ly Dạ một con đường, chưa đến hai phút đồng hồ đã đến nơi. Chu Hồng vừa đi vào bên trong vừa gọi điện cho Bùi Tiêu: “Xuống lầu chưa? Đi vào ngăn cậu ấy lại!”
Bùi Tiêu lười biếng cười cười: “Tôi mặc kệ, long hổ tranh đấu, tôi chỉ là một con thỏ, kẹp ở giữa để cho các cậu nuốt à?”
Chu Hồng vô cùng tức giận, cúp điện thoại, xông tới phòng số 26. Thủ hạ trước cửa nhìn thấy hắn đến, đồng thanh kêu một tiếng: “Chu ca.” Liếc nhìn nhau, Chu Hồng bao dưỡng Đàm Thanh Tuyền, không phải là bí mật gì, thủ hạ tự động tách ra một con đường để cho Chu Hồng đi qua.
Lôi Nặc đè Đàm Thanh Tuyền xuống, giống như phát điên mà gặm cắn, Chu Hồng một cước đá văng cửa bao sương, “Ầm” một tiếng quả thực làm cho Lôi Nặc hoảng sợ, vừa ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ là ai đến, đã bị một bàn tay nắm chặt cổ áo, dùng sức ném qua một bên. Chờ hắn đứng vững lại nhìn qua đã thấy Chu Hồng cởi áo khoác ngoài, phủ lên người Đàm Thanh Tuyền, Tôn Kiện Ba ở bên cạnh vội vàng nhặt chìa khóa lên mở còng tay cho Đàm Thanh Tuyền.
A Văn tiến lên ngăn cản: “Này, các người làm gì vậy, Lôi ca ở đây…” Còn chưa nói xong liền bị Chu Hồng cho một bạt tai: “Cút ngay, đồ đê tiện!”
Lôi Nặc cả giận nói: “Chu Hồng, anh nổi điên cái gì! Người của tôi anh cũng dám đánh?!”
“Xin lỗi Lôi ca, Đàm Thanh Tuyền cũng là người của tôi.”
“Hàaa…!” Lôi Nặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-luu/1505892/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.