Đàm Thanh Tuyền bị một trận tiếng ồn ầm ĩ đánh thức.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao rực rỡ, y cuộn mình trong chăn một lúc lâu, nhớ lại dư vị ấm áp cùng kích tình đêm qua. Thân thể mềm nhũn, không có khí lực, mãi cho đến khi bụng đói kêu xì xào mới chịu đứng dậy, đi đến phòng tắm rửa mặt.
Cách một cánh cửa phòng ngủ cũng có thể nghe được tiếng bước chân của rất nhiều người ở tầng dưới, tiếng nói chuyện bị cố gắng đè thấp, tiềng đồ vật va vào nhau lạch cạch.
Đàm Thanh Tuyền mở cửa phòng.
Tất cả người trong đại sảnh bởi vì sự xuất hiện của y mà dừng lại động tác trong tay. Bọn họ đều là thủ hạ trước kia đi theo Lôi Chấn, đều biết Đàm Thanh Tuyền, tuy rằng Chu Hồng đã thông báo trước nhưng đột nhiên nhìn thấy người đã mất tích suốt ba năm này vẫn không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhất là khi nhìn thấy con người luôn lạnh lùng, lãnh đạm trong trí nhớ kia, trên người chỉ khoác hờ hững một chiếc áo choàng ngủ dài, đai áo buộc quanh vòng eo duyên dáng, vạt áo nửa kín nửa hở căn bản không che dấu được dấu vết tình sắc mập mờ trên thân. Mái tóc lộn xộn, có vài sợi rủ xuống lòa xòa trước trán, đôi mắt bên dưới vì chưa tỉnh ngủ mà có chút mơ màng, cùng đôi môi vì trải qua một đêm tình sự mà đỏ thẫm như máu.
Đàm Thanh Tuyền nghiêng người dựa vào cánh cửa, châm một điếu thuốc lá, chậm rãi phun ra hít vào, đôi chân thon dài như ẩn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-luu/1505889/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.