Một năm sau.
Một chiếc trực thăng đang từ từ đáp xuống sân thượng của bệnh viện. Cánh quạt quay cuốn lên từng đợt gió lốc, thổi tung vạt áo của đám thủ hạ đang đứng nghiêm chỉnh xung quanh.
Chu Hồng tiến lên mấy bước nghênh đón, cửa cabin mở ra, bước xuống là một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc áo phông bình thường cùng quần jean rách, một bên lỗ tai đeo năm sáu cái bông tai sáng loáng. Nhìn nhìn xung quanh, bĩu môi: “Làm gì vậy? Đóng phim à?” Chu Hồng vội vàng nói: “Vâng, cậu mau xuống đi, Lôi lão đại đang rất nguy kịch…”
“Hừ, lão ấy đương nhiên là rất gấp rồi, nếu không thì sao có thể nhớ đến đứa con trai này chứ.” Lôi Nặc nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh.
Chu Hồng không nói gì, bước lên cùng với thủ hạ đỡ Lôi Nặc xuống, sau đó lập tức vào thang máy đi đến phòng bệnh.
Lôi Chấn nằm trên giường bệnh, vị lão đại hắc bang từng oai phong uy chấn một thời rốt cuộc cũng đi đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh. Nếu không phải nhờ bản năng né tránh nguy hiểm, viên đạn kia không hoàn toàn bắn trúng chỗ yếu hại, e rằng đã chết rồi. Nhưng cho dù được cấp cứu kịp thời cũng chỉ có thể kéo dài cho lão thêm hai giờ mà thôi.
Lôi Nặc nhìn thấy cha mình mang mặt nạ dưỡng khí lập tức dừng bước, vẻ mặt khiếp sợ mê man. Hắn luôn miệng nói căm ghét, trong lòng cũng luôn mang hận thù, nhưng đến khi chứng kiến người cha không ai so sánh được của mình lại giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-luu/1505880/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.