Ngụy Thiệu cho ngựa chạy chậm lại, được nửa đường thì Ngụy Nghiễm mới đuổi kịp, hô lên: “Nhị đệ, đúng lúc quá, ta mới đi săn về lại gặp đệ ở đây!”
Ngụy Thiệu đã nhìn thấy đoàn người Ngụy Nghiễm từ trước, dừng ngựa lại, hai con ngựa lớn dựa sát vào nhau, mỉm cười nói: “Hôm nay thu hoạch được gì?”
“Đệ tự nhìn đi!”
Ngụy Nghiễm quay đầu chỉ vào tùy tùng phía sau, con mồi treo lủng lẳng trên lưng ngựa bọn họ.
Ngụy Thiệu liếc nhìn, khen: “Khá đấy!”
Ngụy Nghiễm cười nói: “Nếu nhị đệ rảnh rỗi thì tới nhà ta, huynh đệ chúng ta lần trước uống vui biết mấy, nay có thêm đồ nhắm ngon thì càng vui hơn!”
Ngụy Thiệu nói: “Cũng hợp ý ta đó!” Vừa nói chuyện, ánh mắt vừa liếc Kiều Từ phía sau Ngụy Nghiễm.
Kiều Từ ban đầu còn ngồi yên trên ngựa, nghe Ngụy Nghiễm cùng nam nhân trẻ tuổi này nói chuyện cũng đoán được hắn chính là Yến hầu Ngụy Thiệu,tỷ phu của mình. Thấy hắn nhìn về phía mình, trên mặt tuy còn mang theo nụ cười khi nói chuyện với Ngụy Nghiễm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, Kiều Từ mới vội vàng nhảy xuống ngựa, đứng trên mặt đất.
Ngụy Nghiễm theo ánh mắt Ngụy Thiệu quay đầu lại, cười nói: “Hắn chính là đệ muội chi đệ, Kiều gia công tử Duyện Châu, tiểu cữu (em vợ) của nhị đệ đó. Hai ngày trước đệ không ở trong thành, ta liền theo lời tổ mẫu đưa Kiều công tử đi tham quan đây đó. Mới đi săn ở Ngư sơn về thì gặp đệ.”
Khi Ngụy Nghiễm nói chuyện, Kiều Từ thấy Ngụy Thiệu vẫn cứ nhìn mình, ánh mắt có phần lạnh nhạt, không khỏi nghĩ đến lời căn dặn của tỷ tỷ hôm qua, nói tỷ phu lão luyện thành thục, tính cách hơi quái gở, bây giờ gặp thấy đúng như vậy. Kiều Từ cẩn trọng hơn, chần chừ một lúc mới bước lên hai bước, cúi đầu chào Ngụy Thiệu, gọi hắn một tiếng “Tỷ phu”, sau đó không biết nói gì thêm, đứng im tại chỗ.
Ngụy Thiệu bốn tuổi đã đi theo phụ thân học bắn cung, tài bắn cung không chỉ tinh tuyệt mà nhãn lực cũng sắc như chim ưng. Thật ra lúc nãy từ xa hắn đã nhìn thấy thiếu niên đi song song cùng Ngụy Nghiễm. Đến gần thấy khuôn mặt có nét giống Tiểu Kiều, hắn liền biết đây chính là đệ đệ của thê tử – Kiều Từ.
Trong suy nghĩ của Ngụy Thiệu thì hắn chẳng mong chờ gì ở sứ giả Duyện Châu phái tới lần này, hắn không kỳ vọng gì, mà còn thấy hơi phiền chán.
Trong tiềm thức của hắn, thì trừ Tiểu Kiều ra, hắn chẳng muốn có liên quan gì tới bất kì ai nhà họ Kiều nữa.
Nhưng đây cũng chỉ là mong muốn mà thôi. Dù sao lúc trước, mặc kệ là theo ý của tổ mẫu hay vì muốn lợi dụng Duyện Châu thì hắn cũng đã cưới Kiều nữ. Hôn lễ ngày ấy cũng chẳng có ai cầm kiếm uy hiếp hắn phải lấy nàng cả, vậy nên ít nhất bây giờ hắn không thể hoàn toàn phân rõ ranh giới với Kiều gia được.
Thế nên mấy ngày trước, khi đoàn sứ giả Duyện Châu sắp đến Ngư Dương thì Trác quận bỗng có chuyện cần hắn xử lý. Hắn coi như đó là lẽ đương nhiên, mà trong lòng cũng chẳng áy náy gì cả, cứ đi làm chuyện mà hắn thấy quan trọng hơn.
Đêm trước khi đi, lúc ở trong thư phòng hắn nói với Tiểu Kiều chuyện này, thật ra hắn không phải không thấy tia thất vọng khẽ vụt qua trong đôi mắt long lanh của nàng.
Khi ấy quả thực hắn hơi do dự, cũng định giải thích với nàng một tiếng. Nhưng chút do dự đó chỉ trong chớp mắt rồi vụt bay.
Hắn coi thường, cũng cảm thấy chẳng cần phải giải thích với nàng chuyện đó.
Thế là hắn đi tới Trác quận. Ngày thứ nhất tất cả đều bình thường, nhưng đến tối, không biết tại sao khi vừa nhắm mắt thì trong đầu lại hiện lên đôi mắt mang theo thất vọng của nàng, còn có dáng vẻ mỉm cười khi nàng tạm biệt mình. Trong lòng chợt thấy trống trải, một đêm khó ngủ.
Tối ngày thứ hai cũng chính là tối hôm qua, khi không tài nào ngủ được, hắn bèn đi ra ngoài cưỡi ngựa một mình, lúc về đã nửa đêm. Khi mở cửa vào lại thấy trên giường có thêm một mỹ nhân. Thì ra tên quận trưởng mới nhậm chức mấy tháng trước hơi bị “thức thời”, sau khi hắn ra khỏi phòng liền tự mình mang ‘quà’ tới.
Trước đây Ngụy Thiệu có danh là “Tiểu bá vương”, trừ hành sử thô bạo, không coi ai ra gì thì hắn trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Đi vào thấy mỹ nhân nằm trên giường mình, hắn giận tím mặt, rút bội kiếm một phát chém đứt cột giường, khung màn gãy rơi xuống làm mỹ nhân hét toáng lên, sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
Sáng nay, Ngụy Thiệu đuổi tên quận trưởng vỗ mông ngựa sai cách kia đi, nhanh chóng giải quyết công việc xong liền đi về, mãi tới chạng vạng mới tới đây, không ngờ lại gặp đệ đệ của thê tử.
Ban nãy từ xa thấy hắn cưỡi ngựa song song với Ngụy Nghiễm, nói nói cười cười vô cùng thân thiết, lúc thấy mình lại tỏ vẻ xa cách, hô hấp của Ngụy Thiệu giống như bị cái gì đó chèn ngang, sắc mặt càng khó coi hơn, không xuống ngựa mà chỉ khẽ gật đầu với Kiều Từ, hỏi: “Đến lúc nào?”
“Giữa trưa hôm qua.”
Kiều Từ đáp. Nghĩ thầm tỷ tỷ nói đúng thật. Tỷ phu đúng là người cao ngạo, kiêu căng khó gần, khác Ngụy biểu ca hoàn toàn. May mà tỷ tỷ đã dặn trước, chứ mình không biết thì chắc bây giờ đã đắc tội hắn rồi.
Lại nói, tỷ tỷ phải chung sống với một người như vậy, chắc vất vả lắm.
Kiều Từ dù sao cũng còn nhỏ, trên mặt không giấu nổi suy nghĩ, nhìn Ngụy Thiệu càng thêm lạnh nhạt.
Tỷ phu tiểu cữu nhìn nhau không nói gì, Ngụy Thiệu ngừng một lát, quay qua nói với Ngụy Nghiễm: “Trời không còn sớm nữa, có về chung luôn không? Tối nay thiết yến tẩy trần cho hắn, huynh trưởng cũng tham dự luôn.”
Ngụy Nghiễm gật đầu cười. Ngụy Thiệu nhìn Kiều Từ một lát, nhấc cương ngựa, điều kiển ngựa chạy đi, Ngụy Nghiễm cũng đuổi theo, đám tùy tùng dồn dập leo lên ngựa. Kiều Từ thấy thế cũng vội vàng leo lên ngựa, cả đoàn người khí thế hào hùng đi vào thành, tiến thẳng về Ngụy phủ.
...
Ngụy Thiệu vào cửa dặn dò thiết yến đãi khách, sau đó trực tiếp đi Tây phòng.
Bước chân của hắn mang theo chút vội vã, khi vào nội viện mới chậm rãi hơn. Đẩy cửa ra, bước qua ngưỡng cửa nhìn vào trong, nhưng lại không bắt gặp bóng dáng Tiểu Kiều ra đón như thường ngày. Hắn đi vào mấy bước, vén rèm che lên, nhưng nàng cũng không ở trên giường.
Ngụy Thiệu quay đầu lại, thấy vú già đã theo vào, hắn hỏi: “Nữ quân sao không ở đây?”
Vú già khom người nói: “Kim Long tự hôm nay có pháp hội, lão phu nhân trời vừa sáng đã dẫn phu nhân và Nữ quân đi tới đó, giờ vẫn chưa về.”
Ngụy Thiệu ngừng lại.
...
Bên ngoài trời tối mịt, nhưng trong Ngụy phủ đèn đuốc sáng choang, bốn góc đuốc hừng hực cháy, trong khách phòng bày một bàn tiệc rượu.
Quân hầu Ngụy Thiệu mới từ Trác quận về mở tiệc khoản đãi thê đệ Kiều Từ cùng sứ giả Dương Phụng từ xa đến. Tiếp khách trừ Ngụy Nghiễm ra còn có đám người Lý Điển, Ngụy Lương. Ngụy Thiệu ngồi ở chủ vị, bên trái là Kiều Từ, dưới Kiều Từ là Dương Phụng. Ngụy Nghiễm ngồi bên phải Ngụy Thiệu, đối diện với Kiều Từ, còn Lý Điển Ngụy Lương và những người khác theo thứ tự lớn nhỏ ngồi vào chỗ, khách chủ cùng ngồi trước một bàn dài.
Trên bàn tiệc món ăn thịnh soạn phong phú, bò dê, hươu, nai không thiếu thứ gì. Thị nữ xinh đẹp nâng rượu ngon chu đáo mời khách. Có rượu trợ hứng, một võ sĩ còn giẫm giẫm chân theo nhịp bài quỷ diện vũ đạo.
Sứ giả Duyện Châu – Dương Phụng hai tay giơ cao chén rượu, cung kính nói rất nhiều lời cảm tạ với Ngụy Thiệu, kể về việc dẫn binh trợ lực thế nào, giải vây tình thế ngàn cân treo sợi tóc hung hiểm ra sao, ơn cao sánh tựa mây xanh, không nhường nào kể hết.
Thẳng thắn nhìn lại, thì lần này Ngụy Thiệu liên hợp với Dương Tín tấn công Từ Châu đế cứu Duyện Châu cũng được coi là giải vây tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cũng không phải nói quá. Nhưng nghe từ miệng Dương Phụng nói ra thì giống như đang tụng đức, nghe nịnh nọt hèn mọn vô cùng.
Kiều Từ nghe mặt đỏ tới mang tai. Thấy Ngụy Thiệu cùng đám hạ thần đều đang nhìn mình và Dương Phụng, bốn phía yên lặng như tờ, chỉ có tiếng Dương Phụng thao thao bất tuyệt. Vị trí của mình lại trong tầm ngắm của Ngụy Thiệu, khi nãy Dương Phụng vừa bắt đầu nói thì trong mắt Ngụy Thiệu rõ ràng mang theo vẻ chán ghét, thấy Dương Phụng cứ nói hoài nói mãi thì trông hắn như đang cực lực nhẫn nại mới không lên tiếng cắt ngang. Thấy vậy Kiều Từ không khỏi nghĩ đến hôm qua gặp tỷ tỷ, tỷ nói cầu người không bằng tự cầu mình, nghĩ vậy hắn càng thêm xấu hổ, tuy trước mặt xếp đầy sơn hào hải vị cùng nhiều loại rượu ngon, nhưng còn đâu tâm tình thưởng thức?
Mãi mới chờ đến lúc Dương Phụng nói cảm ơn xong, Ngụy Thiệu giả vờ nâng chén, hờ hững nói không có gì, không khí lại gượng gạo hơn. May là Ngụy Nghiễm ngồi bên lên tiếng giảng hòa, bữa tiệc lúc này mới có thể tiếp tục.
Kiều Từ từ đầu đến cuối, trừ lúc phải lên tiếng đáp những câu cần phải trả lời, còn lại không nói thêm một câu.
Ngụy Thiệu trước sau vẫn lạnh nhạt, cũng không nói gì nhiều.
Tỷ phu tiểu cữu không hẹn mà cùng im lặng, khách khứa còn lại cũng không được tự nhiên. May mà có Ngụy Nghiễm nói đủ chuyện trên trời dưới biển, Lý Điển cùng Ngụy Lương kẻ tung người hứng phụ họa nên buổi tiệc mới không nhạt nhẽo.
Nhưng tiệc cũng sớm tan.
...
Ngụy Thiệu lần thứ hai trở lại Tây phòng. Hạ nhân đã thắp nến từ lâu, nhưng tổ mẫu vẫn chưa mang Tiểu Kiều về.
Ngụy Thiệu lại đi qua thư phòng, ngồi trước bàn chăm chú xem sách thẻ tre mà buổi tối đi Trác quận còn chưa kịp đọc xong.
Một lát sau hắn chợt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, “cạch” một tiếng bỏ thẻ tre xuống bàn, đứng dậy đi.
Dù sao cũng đang rảnh, mà trời đã tối muộn rồi, hắn quyết định đi đón tổ mẫu cho an tâm.
Ngụy Thiệu mới bước tới bậc cửa thư phòng, chợt nghe hành lang chỗ phòng ngủ loáng thoáng có vài tiếng phụ nhân nói chuyện, còn có tiếng Xuân Nương.
Ngụy Thiệu lại lùi về. Ngồi vào bàn xem hết cuốn thẻ tre kia rồi mới cuốn nó lại, bỏ vào chỗ cũ. Lúc này hắn mới đứng dậy, đi về phòng ngủ.
...
Tiểu Kiều từ sớm tinh mơ đã đi theo Từ phu nhân đến Kim Long tự ở thành Bắc.
Thời thế loạn lạc, đạo Phật hay thậm chí là bà mo thầy bói thì lại thịnh vượng chưa từng có. Pháp hội ở Kim Long tự diễn ra từ sáng sớm đến tối muộn, thiện nam tín nữ đều thành kính nghe giảng. Nhưng sau khi nghỉ trưa, đừng nói đến Chu thị, mà ngay cả Tiểu Kiều cũng mệt vô cùng.
Nàng lén nhìn Từ phu nhân bên cạnh, thấy bà vẫn chăm chú nghe giảng vô cùng, ít nhất sắc mặt vẫn không có gì mỏi mệt.
Cuối cùng pháp hội cũng kết thúc, Từ phu nhân dâng dầu vừng, được thiền sư cung tiễn ra khỏi tự, lúc này mới quay về Ngụy phủ.
Ra ngoài suốt một ngày, Tiểu Kiều chỉ mới thay y phục, đang ngồi trước bàn tháo trang sức thì cửa sau bị đẩy ra, quay đầu thấy Ngụy Thiệu đi vào.
Nàng không bất ngờ, búi tóc mới tháo được một nửa nên không tiện đứng dậy, chỉ khẽ mỉm cười với hắn, nói: “Phu quân đã về ư? Chờ thiếp một lát rồi hầu hạ chàng thay y phục.”
Ngụy Thiệu đi vào, dừng phía sau nàng vài bước, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt nàng phản chiếu trong gương đồng, khẽ phất tay. Thị nữ đứng vây quanh Tiểu Kiều lập tức cúi người hành lễ với Ngụy Thiệu, sau đó ra khỏi phòng.
Ngụy Thiệu đi tới sau lưng Tiểu Kiều, quỳ một chân xuống, giơ tay rút cây trâm trong búi tóc của nàng.
Mái tóc đen dài liền xõa xuống như thác nước, bàn tay kia của Ngụy Thiệu đón lấy, nắm mái tóc mượt mà trong bàn tay, nhẹ nhàng ve vuốt.
Thân thể Ngụy Thiệu cao lớn, hai người trước sau đều ngồi, vậy mà hắn cũng cao hơn nàng nửa cái đầu.
Tiểu Kiều không quay lại, cũng không nhúc nhích, chỉ mở mắt nhìn bóng dáng Ngụy Thiệu trong gương đồng.
Mặt gương được đánh nhẵn vô cùng, soi rõ hai khuôn mặt một trước một sau, ngay cả từng chiếc lông mày của hắn nàng cũng có thể nhìn rõ.
Ngụy Thiệu đưa lọn tóc trong tay đến chóp mũi, ngửi một cái, môi liền ghé vào vành tai nhỏ nhắn của nàng, nói khẽ: “Ta về khi chiều tối, đã thiết yến đón gió tẩy trần cho đệ đệ nàng.”
Tiểu Kiều rũ mắt, khẽ ừ một tiếng: “Về đến đây thiếp biết rồi.”
Hai tay Ngụy Thiệu ôm chặt eo nàng, bế nàng như bế em bé xoay người lại để nàng đối mặt mình, cúi đầu xuống, môi chạm vào trán nàng, từ từ di chuyển xuống.
Môi hắn hơi khô, chạm vào gò má mới lau sạch bằng nước ấm của nàng chợt thấy thô ráp.
Hắn nắm hai tay nàng, để nàng khoát tay lên vai hắn, nhìn sâu vào mắt nàng, rồi nói nàng ôm chặt cổ hắn.
Lông mi Tiểu Kiều run run, nhắm mắt lại.
Thân thể nhẹ đi, hắn bế nàng lên.
...
Thật ra chỉ mới chia cách có hai buổi tối thôi, nhưng Tiểu Kiều lại cảm giác được hắn dường như rất vội. Cứ giống như rất lâu rồi không chạm qua nàng vậy.
Nhưng khác với kiểu thẳng thừng trước đây, đêm nay hắn phảng phất như muốn lấy lòng nàng. Mặc dù vẫn cảm nhận được hắn vội vã, nhưng ban đầu hắn không mạnh mẽ kết hợp với nàng ngay, mà chờ khi nàng bị trêu chọc tới mức mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, khi ấy hắn mới muốn nàng.
Cả quá trình, phần lớn thời gian Tiểu Kiều đều nhắm mắt lại, cảm giác đầu óc mơ màng, nhưng cơ thể lại thoải mái dễ chịu, Đến cuối cùng như bị một dòng nước ấm tưới giội, cơ thể run lên, ngón chân co lại.
Thậm chí có thể nói, đây là lần làm chuyện phu thê khiến nàng thoải mái nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]