Từ Nam Nho chào hỏi với Trần Quốc Vĩ: “Vừa đến, vừa lúc thầy ra tới”. 
“Vậy à, lại đây lại đây, mau đi vào”. Trần Quốc Vĩ cười, ánh mắt dừng trên người Dịch Tích, “Vị này chính là, bạn gái?” 
Từ Nam Nho gật đầu.   
Dịch Tích rũ đầu, mấy sợi tóc hai bên mặt tự nhiên rơi xuống phía trước làm người khác trong phút chốc nhìn không rõ mặt: “Chào chủ nhiệm Trần”. 
Trần Quốc Vĩ hơi sửng sốt: “Sao?” 
Từ Nam Nho nhìn Dịch Tích một cái, giải thích nói: “Hiện tại là viện trưởng”. 
Dịch Tích sửng sốt: “Viện trưởng Trần, chào ngài”. 
Ôi chao, không nghĩ tới là đã thăng chức! 
Trần Quốc Vĩ: “Vị này... Quen biết tôi?” 
“Cái đó thì...” 
“Mấy người đứng trước cửa nói gì đó? Còn không đi vào”. Giang Nhĩ Nghị ngồi trên ghế nói vọng ra.   
Trần Quốc Vĩ lại nhìn Dịch Tích, Dịch Tích yên lặng nghiêng đầu: “...” 
Từ Nam Nho lắc đầu cười khẽ, nói: “Đi vào trước đi”. 
Vị trí bên cạnh Giang Nhĩ Nghị còn trống, hiển nhiên là dành chỗ cho hai người họ. 
“Thầy Từ, bên này, ngồi bên này đi”. 
Từ Nam Nho dẫn Dịch Tích ngồi xuống cạnh anh ta, một người chủ nhiệm nào đó nhìn thấy Giang Nhĩ Nghị ngồi nói vài câu với Dịch Tích thì hỏi: “Nhĩ Nghị, cậu biết vị người nhà này của Nam Nho?” 
“Biết chứ,” Giang Nhĩ Nghị ý vị thâm trường nói, “Biết rõ”. 
“Ồ? Thì ra là người quen, Nam Nho, đây là cậu không đúng rồi, sao cậu chỉ giới thiệu cho cậu ấy mà không giới thiệu với chúng tôi một chút”. 
Từ Nam Nho mang vẻ mặt thản nhiên: “Trước đó bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khom-lung-vi-anh/786779/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.