Đã một tuần liền Dịch Tích và Từ Nam Nho không liên lạc gì với nhau, anh gọi điện cho cô đều bị cô từ chối.
“Thẩn thờ gì đó? Ăn cơm đi”. Hoàng Vi lấy đũa gõ vào bát của cô.
Dịch Tích sực tỉnh: “Ừ”.
Hoàng Vi: “Sao một chút tinh thần cũng không có, sao vậy, cãi nhau với thầy Từ rồi?”
“Không có”. Dịch Tích nhìn cô ấy, “Cậu đó, cậu với Cát Tề Thụy thế nào rồi?”
Chiếc đũa đang gắp miếng sườn của Hoàng Vi dừng lại: “Còn có thể thế nào chứ, cứ như vậy thôi”.
Gì mà cứ như vậy thôi, Vi Vi, rốt cuộc cậu thích ai”.
Hoàng Vi không đáp lời, đột nhiên nói: “Cát Tề Thụy nói lúc còn đi học cậu ấy đã thích tớ, do lúc đó tớ có bạn trai cho nên mới không nói ra”.
Dịch Tích: “Yêu thầm lâu vậy sao?”
Hoàng Vi: “Cậu ấy nói vậy, nhưng mà... Cậu cảm thấy đáng tin sao, cậu cảm thấy cậu ấy thật sự thích tớ như vậy? Tại sao chứ, gương mặt của tớ đâu được
gọi là xuất chúng, tính cách lại ồn ào, có gì đáng để người ta thích, cậu nhìn Hồ Lượng đi, không phải anh ấy lúc sau cũng bỏ tớ đấy thôi”.
“Cậu nói nhảm gì đó?” Dịch Tích đặt đũa xuống, bất mãn nói: “Hồ Lượng có mắt không tròng, bây giờ anh ta hối hận còn không kịp. Cậu rất tốt, Cát Tề Thụy thích cậu thì có gì lạ”.
Hoàng Vi mím môi: “Dịch Tích, lúc còn đi học, tớ quen rất nhiều người, nhưng thực ra một số người tớ quen đều thông qua cậu”.
Dịch Tích nghi hoặc nhìn cô: “Rồi sao”.
“Tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khom-lung-vi-anh/786764/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.