Người đàn ông tầm thường kia sắc mặt như đông cứng, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không chờ người đàn ông kia mở miệng thêm lần nữa, người phụ nữ mặc áo khoác lửng lúc này đưa tay kéo cằm Trình Viện sát lại gần.
Trình Viện chớp chớp mắt, bị người phụ nữ trước mắt làm cho hoảng sợ đến mức chưa phản ứng kịp.
Đợi đã?! Người này là ai?
Lúc cách cằm của Trình Viện rất gần thì cô ngừng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn người đàn ông dung tục kia, “Tiên sinh, đây là người phụ nữ của tôi, bọn tôi làm vậy chắc ngài hết hứng thú rồi chứ?”
Người đàn ông kia đen mặt: “Cô!”
“Biết điều thì cút ngay cho tôi!” Người phụ nữ đột nhiên biến sắc, giọng nói trầm thấp mà sắc bén.
Người đàn ông kia cũng biết nhìn người, anh ta biết người phụ nữ trước mắt không phải là nhân vật tầm thường có thể chọc vào: “Mẹ kiếp! Mày đợi đó”.
Tuy lúc mắng chửi khuôn mặt anh ta hung tợn, nhưng sau đó đen mặt bỏ đi.
Người kia đi rồi, người phụ nữ cũng buông Trình Viện ra, cô quay đầu về phía quầy bar, ngón tay nhịp nhịp trên bàn: “White Russian”.
Người pha chế thu lại ánh mắt ngơ ngác khi nãy, vội vàng đáp lại: “Được”.
Mấy người xung quanh đều lén lút nhìn cô, một số khác thì nhìn chằm chằm người phụ nữ ban nãy, mà Trình Viện cũng nằm trong số đó, cô chớp chớp đôi mắt còn đang mơ màng của mình, dư vị của cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân lúc nãy vẫn còn đọng lại trong đầu cô.
Mẹ kiếp! Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khom-lung-vi-anh/786751/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.