Dịch Tích phát hiện là bất kể đồ ăn vặt hay đồ ăn bình thường thì Từ Nam Nho cũng đều lướt qua và không hề có ý định muốn mua.   
“Nhà thầy không có chút đồ ăn nào sao?” 
Từ Nam Nho Lúc này đã mua đủ đồ cần thiết, bèn đi đến quầy thu ngân: “Không cần”. 
“Vậy lúc thầy đói thì làm thế nào?” 
“Ăn cơm hộp”. 
“Chậc, như vậy là không đủ dinh dưỡng đâu”. Dịch Tích chủ động đề xuất, “Lần tới đói bụng thì tìm em”. 
Từ Nam Nho cúi người lấy đồ trong xe đẩy đặt lên quầy tính tiền: “Làm gì, em biết nấu cơm?” 
“Không biết”. 
“Vậy ý em là tìm em để em gọi giúp tôi?” Tuy trong lời nói Từ Nam Nho có vẻ chế nhạo cô, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc, “Tôi cũng biết tự gọi cơm hộp”. 
Dịch Tích á khẩu không nói nên lời. 
Thực tế thì cô muốn nói rằng nhà cô có rất nhiều đồ vặt cùng đồ đông lạnh, tất cả những thức ăn đó đều là dì Lâm sợ cô đói nên làm dự trù. Nhưng nghĩ lại thì mấy loại thức ăn đó thì cũng không dinh dưỡng gì mấy.   
Cô có nên học nấu cơm không nhỉ? 
Tính tiền xong thì hai người nhà ai nấy về. 
Từ Nam Nho đi trước cô, nhưng do cô lái xe nhanh nên khi về đến tiều khu thì lại “có duyên” gặp nhau thêm lần nữa. 
Bãi đỗ vắng vẻ lại yên tĩnh, hai người sóng vai nhau đứng chờ thang máy. 
“Meo”. 
Tiếng mèo kêu nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, Dịch Tích giật mình sáp lại gần Từ Nam Nho: “Mẹ ơi tiếng gì vậy!” 
Từ Nam 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khom-lung-vi-anh/251509/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.