Nước mưa trượt xuống từ mái nhà hệt như chuỗi trân châu vỡ đứt, hai người trú dưới mái hiên. Bầu trời u ám bỗng sáng sửa hơn, bầu không khí áp bức dần tiêu tan, mưa cũng từ từ ngớt đi. Hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống nền đất xi-măng, bắn tung toé thành bọt nước.
Bỗng nhiên trong tiệm truyền ra thanh âm của CD:
"Nâng ly cà phê lên
Gắng giấu cảm xúc vào sâu trong lòng
Anh mong ước vãn hồi quá khứ
Hy vọng ấy vẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh
Với anh đẹp nhất không phải ngày mưa
Mà là mái hiên đã cùng em trú mưa
Những hình ảnh trong hồi ức
Quẩn quanh trong giấc mơ không còn ngọt ngào nữa..."
Bạc Quan Sơ liếc nhìn, bộ dạng Lương Viễn Triêu vẫn u ám trầm lặng như lúc trước khi ra.
Cô hỏi: "Anh không mang ô à?"
Cậu không trả lời.
Bạc Quan Sơ vươn tay túm tay áo Lương Viễn Triêu, nhưng cậu vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước. Cô chuyển sang chạm vào tay, tay cậu rất lạnh, còn hơi run run, nếu không cẩn thận cảm thụ thì sẽ không phát hiện ra.
Rốt cuộc cánh tay kia của cậu đã trải qua chuyện gì.
Cơn mưa mang theo gió tạt nghiêng vào mái hiên, gấu quần hai người bị mưa thấm ướt. Bạc Quan Sơ đột nhiên bỏ cặp sách xuống, sau đó che lên đỉnh đầu rồi chạy vào màn mưa.
Lương Viễn Triêu bị hành động của cô làm cho sửng sốt vài giây, lúc cậu phản ứng lại thì người đã chạy đến giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-thuoc/3517358/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.