Lần tiếp theo Bạc Quan Sơ nhìn thấy Lương Viễn Triêu là ở tiệm hoa quả trước phố sau.
Hôm đó cả nhà cô của Bạc Quan Sơ tới nhà ăn cơm, buổi chiều khi nóng nhất, mẹ dẫn cô ra phố mua đồ.
"Mẹ, bao nhiêu đây rồi vẫn chưa đủ ạ?"
"Từng này thì được mấy món? Người ngồi đủ một bàn đấy." Mẹ Bạc kéo tay Bạc Quan Sơ, đếm từng thứ một.
"Thịt kho tàu, súp ớt cay, tôm trắng luộc, cá, cải bắp, đậu hũ sốt tiết vịt, ở nhà còn có nửa con gà chưa nấu."
Bạc Quan Sơ thật sự không xách nổi nữa, một con cá thôi cũng đã làm ngón tay cô tê rần rồi.
Cô uể oải nói: "Bảy món, đủ rồi ạ..."
"Con tính thử xem có mấy người."
"Ba với chú không về ăn, thì có bảy người ạ."
"Được, từng này thôi, đi đến phía trước mua thêm hoa quả là đủ."
Haizz...
Chân tay cô nhỏ thế này thì làm sao xách được nhiều đồ thế.
Hai người đi đến tiệm hoa quả.
"Mẹ ơi..."
Thư Tâm: "Gì! Từ sáng đến tối gọi như quỷ, lại chuyện gì nữa!"
Bạc Quan Sơ: "..."
Không có việc thì cô cũng chẳng muốn gọi đâu.
Ánh nắng cuối hạ chói chang như muốn đâm thủng đôi mắt Bạc Quan Sơ, cô nheo mắt, hất cằm về phía đằng xa: "Lần sau mẹ cũng mua cái kia đi, có bánh xe. Mẹ xem, người ta mua đồ rồi kéo cái kia nhẹ hơn nhiều."
Thư Tâm nhìn theo động tác của con gái, đó là một chiếc xe đẩy đồ thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-thuoc/3457418/chuong-6.html