Tào Tháo cầm ly rượu, bất ngờ hất văng, chống hai tay đứng dậy, lại từ từ ngồi xuống, một tay đỡ trán. Quách Gia đứng lên, nhặt ly rượu đặt lại trên bàn, khẽ phe phẩy quạt ngồi xuống trước án thư mỉm cười. Hắn liền hỏi:
"Phụng Hiếu nghĩ gì vậy?"
Quách Gia cười một lúc mới hỏi: "Chúa công đang lo nghĩ vì ròng rã mấy tháng không hạ được Viên Đàm ư?"
Tào Tháo hai mắt chăm chú trên người Quách Gia, lại nghe hắn nói: "Ba người con của Viên Thiệu, không nói đến Viên Hy, có Viên Thượng là trưởng tử, Viên Đàm lại là con trai yêu quý của Viên Thiệu, vì vậy nên mới xảy ra chuyện giành quyền thừa kế. Nhưng mà chúng vẫn sẽ hợp sức chống chúa công. Chẳng bằng chúa công nhẫn nại, rút binh, để huynh đệ bọn chúng đánh lẫn nhau."
"Rút binh?"
"Phải, ròng rã mấy tháng không hạ được thành, nếu rút binh, đương nhiên Viên Thượng, Viên Đàm sẽ quay sang đối đầu. Đến lúc đó bất luận bên nào thắng, chúng ta dùng danh nghĩa cứu bên thua, dẫn quân đánh tan tất cả bọn chúng."
Tào Tháo rót một ly rượu, ngẫm nghĩ một lúc, đẩy về phía Quách Gia: "Về phần ta, vạn sự đều theo Phụng Hiếu."
"Chúng ta xuôi nam đến Kinh Châu, giả bộ như đánh Lưu Biểu. Đợi bọn chúng cắn nhau, lúc đó một trận là có thể bình định dễ như trở bàn tay."
Tào Tháo cười lớn, lại rót một ly, ngẩng đầu nói: "Có Phụng Hiếu và Tuân Úc, Mạnh Đức ta chẳng khác nào hổ thêm cánh."
"Chúa công chỉ cần toạ sơn quan hổ đấu là được rồi."
...
Tào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-phu-lac-duong/233078/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.