Mộc côn là thanh gỗ vừa dài vừa nặng, bề mặt thô ráp. Tào Tháo cầm lên, hơi nghĩ ngợi, cảm thấy dùng mộc côn có vẻ hơi quá, đành hỏi: "Ngươi biết sai chưa?"
Thấy hắn không trả lời, lại nhẹ giọng nói: "Chịu phạt xong, đi nhận lỗi với Tử Kiến, sau này không được có lần hai nữa."
Tào Chương nghe thấy vậy bực mình không phục, đứng dậy đi thẳng đến ghế dài nằm sấp lên, hai tay bám lấy chân ghế, cứng mồm cứng miệng:
"Quân tử thà chết không chịu nhục!"
"Ngươi được lắm! Tên khốn khiếp nhà ngươi!" Tào Tháo bị hắn chọc điên, đưa mộc côn cho Tào Hưu. Vừa định đặt vào tay hắn lập tức giật lại, đưa cho Tào Chân, sớm biết Tào Hưu nhất định không chịu xuống tay nặng với mấy thằng nhóc này.
Tào Chân đón lấy mộc côn, tiến đến bên cạnh thì nghe Tào Chương nói: "Bên trọng bên khinh." Quả nhiên mặt Tào Tháo tối đen, mộc côn lập tức rơi mạnh xuống hạ thân. Tào Chân mỗi lần ra tay đều không biết kiêng dè, đánh thực sự nặng. Tào Chương nhẫn nhịn được đến côn thứ mười, kêu thất thanh. Nhưng vẫn cứng miệng:
"Tào Tử Kiến phải quỳ xuống xin lỗi con trước! Phụ thân, người không công bằng!"
Tào Tháo thấy hắn không chịu khuất phục, chỉ tay ra lệnh: "Lột hạ y của hắn xuống cho ta! Đưa mộc côn đây!"
Tào Chương bị mấy vệ binh giữ chặt tay chân, liên tục kêu lên: "Không được cởi! Buông ta ra! Các ngươi dám? Ta nhất định nhớ mặt các ngươi, không tha cho các ngươi!"
Da thịt đã chuyển sang xanh tím, mộc côn quất mạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-phu-lac-duong/233076/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.