Tào Phi ngồi trên yên bạch mã, quay đầu nhìn về phía bia ngắm, thúc ngựa phóng. Thẳng tay kéo dây cung ngắm bắn.
Tào Chân thúc ngựa lao tới rút mũi tên vừa cắm trúng hồng tâm, cũng vòng ra đằng xa giương cung ngắm bắn một phát. Quay sang nhìn, vô tình nhìn mấy vệt đỏ ửng trên tay Tào Phi, không khỏi ái ngại. Những ngày này luyện cung, lúc nào cũng bị đánh, còn đau như vậy mà bắn vẫn trúng được hồng tâm. Nghĩ vậy tán thưởng nói:
"Nhị công tử, không tồi."
Tào Phi đắc ý cười lớn, rút thêm ba mũi tên đặt lên dây cung, lần này chỉ một mũi trúng hồng tâm, một mũi gần sát, còn một mũi cắm vào vòng ngoài. Hắn mất hứng cau mày, bực bội rút ba mũi tên nữa. Vẫn chỉ trúng một tiễn. Tào Chân cười nói:
"Cái này phải luyện nhiều hơn. Đệ như vậy tiến bộ lắm rồi. Không cần cố đến vậy đâu."
Trong lòng vốn đã không vui, phụ thân sắp đích thân cầm quân đánh Nam Dương, lại khinh hắn nhỏ tuổi, bảo ở lại doanh trại bắn cung. Chưa kể còn bảo Tào Hưu chuẩn bị mấy thứ nỏ, kiếm để hắn nghịch ngợm đỡ buồn chán. Rõ ràng là khinh thường hắn trẻ con vô dụng. Bất mãn mấy ngày nay, phụ thân cũng không thèm để ý sắc mặt của hắn, trong lúc uống rượu cùng mấy vị tướng lĩnh, vô cùng cao hứng khoe khoang về đại ca.
Tào Phi tính tình kiêu ngạo, không chịu thua kém. Vì vậy đối với việc phụ thân quên mất mình, trong lòng không khỏi khó chịu, còn có chút ghen tị với đại ca. Hận bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-phu-lac-duong/233071/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.