"Phụ thân."
"Ra chỗ khác chơi đi."
Đăm đăm nhìn cuốn sách trên tay, đầu óc không tập trung. Tào Duệ muốn ngồi vào lòng hắn, lại bị đẩy ra, loạng choạng ngã xuống thềm oà khóc. Hắn buông cuốn sách, vội vàng đứng dậy, lẩm bẩm: "Chết thật."
"Phục nhi! Phục nhi, nó khóc rồi!"
Hắn ngẩn người bước xuống thềm, ngoảnh đầu nhìn Chân Phục bế Tào Duệ vào trong dỗ, thở dài lắc đầu. Tư Mã Ý chạy đến vỗ vào vai, hắn cũng chẳng biết.
"Công tử!"
Tư Mã Ý lay mạnh vai Tào Phi, vô cùng gấp gáp hỏi: "Công tử! Sao rồi?"
Lúc này hắn mới ngơ ngác nhìn Tư Mã, đáp: "Chuyện đó à? Phụ thân ta nói không tin. Còn nói kẻ nào đồn bậy bạ sẽ gϊếŧ kẻ đó."
"Vậy thì tốt, tốt rồi." Tư Mã Ý vừa thở ra một hơi, lại gằn giọng: "Tại sao mấy ngày qua ta tìm công tử, công tử không gặp?"
Chưa đợi hắn trả lời, ghé tai thấp giọng: "Mấy ngày qua ta chạy ngang chạy dọc, còn công tử thì thế này đấy! Ta tra ra rồi."
Tào Phi hai mắt trợn trắng, không kiềm chế được quát lớn: "Nói!"
Tư Mã Ý dúi một tờ giấy vào tay, không nói gì. Tào Phi mở giấy ra, nghi hoặc nhìn hắn. Thấy hắn thấp giọng: "Mấy lời này truyền ra từ Đới Xuân Lâu. Nơi này là chỗ đám văn nhân tụ tập thi ca, đây là thơ của ai, công tử biết không?"
Tào Phi nghĩ ngợi một hồi lâu, khó hiểu lắc đầu. Tư Mã Ý đành nói: "Ta phải dùng tiền đi hỏi suốt mấy ngày, biết được vào ngày thất công tử qua đời, có một người đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-phu-lac-duong/1007930/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.